Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Phù Thế Phù Thành

Phù Thế Phù Thành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325660

Bình chọn: 10.00/10/566 lượt.

ấy rõ ràng là tôi cho anh vay, sau đó anh

đã trả lại tôi rồi, nên nó chẳng có chút quan hệ nào với một xu một cắc của

tôi.”

“Thế sao?” Trì Trinh ngẫm

nghĩ, “Nhưng tôi nhớ hôm ấy ở ban công cô đã trả lại tiền cho tôi, vì thế vẫn

là cô tặng cho tôi”.

“Đó là tiền tôi mua bộ đồ

trà!, Tuần Tuần quên mất là mình đang tranh luận cái gì.

“Bộ đồ trà đã đập rồi thì

còn mua bán cái gì? Được rồi, được rồi, chúng ta đừng tranh cãi về những điều

vụn vặt ấy nữa. Tóm lại một câu là, cô có xem hay không? Chưa biết chừng nó

khác với những gì mà trước đây cô từng nhìn thấy”, Trì Trinh lại ghé sát vào

tai cô thì thầm, hơi thở của anh ta làm cô nổi cả da gà.

Xem là cởi,

không xem là cởi hết. Tuần Tuần ngăn bàn tay đang định hành động của

Trì Trinh lại, trong cơn tức giận đến cùng cực cô không kịp nghĩ đến việc lựa

chọn từ ngữ, “Có gì khác đâu! Đàn ông đều là đồng tiền xu một đồng, mặt phải là

số một, mặt trái là bông hoa cúc. Nếu anh không giống như vậy, trừ phi anh là

đồng tiền hai bông hoa!”.

Trì Trinh ngây người,

tiếp đó là cúi đầu vào nơi hõm cổ cô cười lớn, “Cô đã nói những lời này với Tạ

Bằng Ninh chưa? Chắc chắn là chưa! Tuần Tuần, cô thật thú vị, quả là rất đáng

để tôi thích cô”.

Tuần Tuần nghiến răng,

“Anh đã từng nói là giống như anh thích mẹ anh. Anh cũng đối xử với mẹ mình như

thế này à?”.

Trì Trinh vẫn cười, “Con

người cô thật lạ, có lúc thì rất thông minh, có lúc thì lại rất ngốc…”, giọng

của anh ta thấp dần, “Thực ra người này với người kia nhất định là không giống

nhau, cô chưa thử thì làm sao mà biết được? Cô đã thử bao giờ chưa? Một người

đàn ông khác ngoài Tạ Bằng Ninh?”.

“Dậy ngay, chuyện này

không liên quan gì đến anh, anh mà còn như thế này là tôi kêu lên đấy!”

“Cô không dám trả lời

thẳng vào câu hỏi của tôi?”

“Tôi không giống như các

người, trong cuộc hôn nhân của mình tôi không có gì hổ thẹn cả!” Giọng Tuần

Tuần run run, không hiểu là vì tức giận hay vì nguyên nhân nào khác.

“Không có gì hổ thẹn, thế

thì cô được cái gì? Tấm bia trinh tiết ư? Hãy nghe tôi, cô xứng đáng được hưởng

sự đối xử tốt hơn thế.”

“Giống như anh lúc này?”

“Ít ra tôi cũng hơn Tạ

Bằng Ninh, cho dù ở phương diện nào.” Trì Trinh khẽ cắn vào cổ và vành tai của

Tuần Tuần, lúc mạnh, lúc nhẹ, lúc nhẹ giống như cù, khi mạnh thấy hơi đau,

giống như việc dùng sức véo vào tay, chờ cho đến khi rớm máu thì bất ngờ buông

ra.

“Anh tự tin như vậy sao?”

“Cô nói xem?”

Tuần Tuần rất khó để

không nghĩ về nguyên nhân Trì Trinh tin tưởng như vậy, không lẽ đó là dấu ấn mà

Thiệu Giai Thuyên để lại cho anh ta? Hình ảnh Tạ Bằng Ninh và Thiệu Giai Thuyên

trần truồng quấn chặt lấy nhau cứ hiện lên trong đầu cô, là quá khứ hay hiện

tại đây? Giả sử sự tự tin của anh ta thực sự là từ Thiệu Giai Thuyên, thế thì

Tuần Tuần chỉ còn biết buồn thay cho Tạ Bằng Ninh. Trong mắt của người con gái

mà anh ta mãi không quên, chẳng qua anh ra cũng chỉ là như vậy. Còn Tuần Tuần

thì lại chưa từng yêu cầu gì ở anh ta. Đúng như Trì Trinh nói, cô đòi hỏi quá

ít, nên chẳng được gì.

Có lẽ cảm giác thấy sự

hoảng hốt của Tuần Tuần trong khoảnh khắc ấy, nên Trì Trinh càng cắn mạnh hơn.

Tuần Tuần bị đau, khẽ kêu lên một tiếng, thế là đôi môi của Trì Trinh thừa dịp

đó đẩy sâu vào, lưỡi của anh ta giống như một con rắn đang bơi.

Đôi tay chống vào ngực

Trì Trinh của Tuần Tuần dần dần chùng xuống, cô thở một cách khó nhọc, những

chỗ mà có thể chạm vào toàn mùi của Trì Trinh, mùi của sức trẻ!

Tuổi trẻ thật là tuyệt,

ngay cả những giọt mồ hôi và hơi thở ham muốn đều mang một sự trong sáng và

mãnh liệt. Nghe nói, người gọi đó là “mùi của tuổi”, ý muốn nói, cùng với sự

tăng lên của tuổi tác, thì mùi toả ra từ da thịt mỗi ngày một nồng,

vì thế trên cơ thể của những người có tuổi có “mùi của người già” rất đặc

trưng. Tuần Tuần nhớ tới chiếc giường lớn ba năm nằm cùng với Tạ Bằng Ninh,

chắc hẳn cô đã già từng chút, từng chút một, và trên đí đã có mùi của sự cũ kỹ.

Trì Trinh và Tạ Bằng Ninh khác nhau. Tạ Bằng Ninh là một người chính thống, hơi

gò bó, có lẽ chỉ gò bó đối với cô. Còn Trì Trinh thì tuỳ hứng, suồng sã và

ngông cuồng. Tuần Tuần vô tình chạm vào người Trì Trinh, cô bắt đầu tin rằng

anh ta thực sự từng làm thêm ở phòng tập thể hình. Trì Trinh không

phải là người có cơ bắp cuồn cuộn, nhưng chắc chắn và nhanh nhẹn, đó là cơ thể

của một người có ý thức và tập luyện hợp lý lâu dài, đúng như lời huấn luyện

viên thể hình mà cô từng theo học nói, có một vẻ đẹp cân đối và đầy sức mạnh. Tuần

Tuần bỗng thấy ngây ngất, không biết là vì vị rượu từ miệng của Trì Trinh hay

vết rượu trên vạt áo của cô khiến cho sự chế ngự trong cô bỗng dưng biến mất,

trong đầu chỉ còn toàn là những ý nghĩ rối ren. Tuy nhiên, cô không lấy làm lạ

trước sự ham muốn đó, nó ở trong giấc mơ của cô, một cơ thể trẻ trung, cùng

bồng bềnh ở tận trên cao, cho dù nó làm cho mặt đỏ tim đập loạn xạ, nhưng nó

vẫn là sự ham muốn tràn đầy sức sống. Không lẽ đúng như lời của kẻ không biết

đến liêm sỉ rằng, trong cơ thể của mỗi một cô gái nhà lành đều tiềm