XtGem Forum catalog
Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322894

Bình chọn: 8.5.00/10/289 lượt.

hơ, thời thiếu niên, thanh niên một đi không trở lại, tiếp tục xác định không hề lưu luyến.

Anh nói xem ba mẹ thất bại thế nào mới có thể giúp em đạt được cảnh giới này kia chứ?

Trung tá, em chỉ mong được an ủi, chỉ mong có tiền lì xì – đúng rồi, nói đến

tiền lì xì, em nhớ ra rồi, ba người mẹ nuôi của cục cưng chúng ta đúng

là quá keo kiệt. Bao lì xì không nhỏ, tất cả đều là tiền lẻ, để xem đến

lúc bọn họ sinh con, em cũng sẽ đổi lại như thế, để xem ai đáng tin cậy

hơn.



Sau khi Trung tá nào đó đọc thư, tự mình nói: Bà xã không đáng tin cậy!

Nhưng phong thư đều đặn mỗi tháng của bà xã rất đáng khen, phong thư đã làm

phong phú cuộc sống bộ đội nhàm chán, khiến nhiều người vô cùng ước ao

ghen tị…

“Tôi còn thiếu cô ấy một hôn lễ nữa.” Trung tá nào đó ảnh rỗi nhịn không được nói với đại đội trưởng.

“Đừng nói với tôi, tôi cũng không biết.”

“Cuối cùng vẫn không thể tổ chức được hôn lễ.”

“Không có cách nào.” Đại đội trưởng nói rất vô tình.

“Vợ tôi sinh cho tôi bốn đứa con, nhưng tôi còn không cho cô ấy được một hôn lễ.”

“Cậu muốn cho mấy?”

“Đến một hôn lễ tôi còn không có, lấy đâu ra mấy.”

“Gần đây cậu rảnh rỗi đúng không?”

“Đâu có, đại đội trưởng, thật sự tôi không rảnh.”

“Không rảnh sao cậu còn nghĩ đến hôn lễ?”

“Tôi xem thư vợ tôi nên khó tránh khỏi suy nghĩ linh tinh.”

“Nhanh nghiêm túc cho tôi. Gần đây còn có nhiệm vụ cậu cần chuẩn bị, nghiêm túc chút, đừng có suy nghĩ linh tinh.”

“Đại đội trưởng, phải biết dùng người thích hợp.”

“Biến, về nghiên cứu bản đồ đi.”

“Không được, đại đội trưởng cho tôi nghỉ phép, dù gì tôi cũng phải tổ chức hôn lễ cho vợ.”

“Cậu đúng là lập trường không vững, tôi thấy vợ cậu cũng không nhiệt tình với hôn lễ như vậy.”

“Cô ấy rất có nhiệt tình với tiền lì xì, nói rằng mình không để ý đến hôn lễ, tôi cảm thấy rất đau lòng, đại đội trưởng.”

“Thấy vợ cậu đúng là người biết làm chuyện lớn, không có việc gì cậu nên học theo vợ cậu nhiều vào.”

“Tôi muốn học cách đánh của cô ấy, anh đánh như gãi ngứa.”

Đại đội trưởng liền thưởng cho anh một đá, “Cút nhanh lên.”

Trung tá nào đó vừa chạy vừa quay đầu lại gọi, “Đội trưởng, nhớ đấy.”

Đại đội trưởng nhìn theo hướng anh chạy, cười mắng: “Thấy cậu chỉ có tiền đồ về chuyện này thôi.”

Diệp Vũ chỉ nhớ kỹ tiền lì xì ở nhà mẹ đẻ nhẫn nhịn không được ba đối xử

thân thiết, ai bảo ông ấy mặc áo da từ lâu rồi cơ chứ, cô mặc áo bông

nên không có đất dùng là đúng rồi. Bây giờ còn có thêm bốn cục cưng

tranh giành địa vị của cô, càng không thể nói thêm gì.

Ngậm kẹo đùa cháu, niềm hạnh phúc lúc tuổi già này thật ra có tiền cũng

không mua được, Diệp Vũ là một thanh niên tốt còn biết cách làm hài lòng ba mẹ về chuyện này.

Chẳng qua, rốt cuộc là không thể mừng năm mới ở nhà mẹ đẻ, dạo chơi ở nhà mấy tháng cũng nhanh tới lúc thủ trưởng phái người tới đón cô về.

Ba Diệp và mẹ Diệp vô cùng luyến tiếc, đừng hiểu lầm, họ không thể rời xa

bốn cháu ngoại trắng trắng mập mập, thông minh đáng yêu, hoàn toàn không có chút quan hệ với con gái họ.

Dù sao con gái cũng đã bị bọn họ đuổi ra sống cuộc sống độc lập từ lâu, bọn họ cũng quen rồi.

Diệp Vũ cũng vô cùng luyến tiếc.

Lần này lại chuyển đến đại viện, thật lòng cô không muốn về, ông ngoại Tiếu không sao, nhưng ông ngoại miễn cưỡng kết nghĩa thật sự không thể chọc

nổi, cũng không thể nào trốn thoát nổi.

Chẳng quả, Diệp Vũ rất nhanh phát hiện đường về đại viện hình như không đúng.

Chiến sĩ là thật, vẫn là hai người lần trước đưa cô về, cho nên cũng sẽ không có chuyện gì nguy hiểm.

Nhưng con đường này không đúng, nhất định là có chuyện gì đó sắp xảy ra rồi.

Vô cùng ngạc nhiên không?

Lại là – tiệm áo cưới!!!!!

Làm phù dâu?

Vấn đề này không khoa học, cô đã là mẹ của bốn đứa con, đã là hoa tàn từ lâu.

“Chị dâu, nhanh xuống xe, bọn em chăm sóc bọn nhóc giúp chị.”

Diệp Vũ bối rối xuống xe, sau đó đi vào gian phòng áo cưới bị một đám người vây tới.

Chọn áo váy, trang điểm, đổi kiểu tóc… chỉ có quá trình nhỏ cũng nói rõ đây là đang chuẩn bị cho cô dâu – bị bổ sung hôn lễ sao?

Diệp Vũ tự nói: bây giờ cô hận nhất là từ ‘bị’ này, rõ ràng là không do cô chọn, nhưng lại bị quyết định như vậy.

Chẳng lẽ đồng chí Trung tá được nghỉ phép?

Chuyện này không khoa học, so với chuyện cô làm phù dâu còn không khoa học

hơn, quanh năm suốt tháng rất khó có được một ngày nghỉ thì sao có thể

bớt chút thời gian quý giá tổ chức hôn lễ? Diệp Vũ thà tin tưởng mình

đang ở nhà đắp chăn, như vậy mới khoa học.

Không thể có một hôn lễ?

Hình như cũng không thể không khoa học, mặc dù cô không ngại, nhưng Trung tá nào nhất định sẽ rất khổ sở.

Diệp Vũ rất hi vọng có người có thể giúp cô gỡ bỏ hoang mang và nghi ngờ,

chẳng qua cô cũng biết có lẽ sẽ không ai nói đáp án cho cô, nếu không cô cũng không bị kéo tới tiệm áo cưới.

Có câu: Trời sinh voi trời sinh cỏ.

("Trời sinh voi sinh cỏ": ý nói 1 con người ra đời đồng nghĩa với việc những

nhu cầu về đời sống để cung cấp cho con người đó sống và phát triển sẽ

tự động có. ==> sai lầm trong nhận thức ngày nay chúng ta chỉ nên

sinh con khi kinh tế cho