Duck hunt
Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324925

Bình chọn: 9.5.00/10/492 lượt.

có bao lì xì tuyệt đối là sát khí dâng

tràn.

“…” Tiêu Triệt cảm giác phía bên kia điện thoại vô cùng im ắng, đầu óc nàng dâu này đi đâu rồi?

Qua năm mới anh khó khăn lắm mới gọi được một cú điện thoại, cũng không nói gì khác mà chỉ nghĩ tới muốn có bao lì xì?

“Thẻ tiền lương của anh không phải cho em rồi sao, đâu còn bao lì xì.” Trong lòng lập tức bình tĩnh, không mang theo ý đả kích người.

“Bao lì xì bây giờ là lệ thường.”

Ba Tiêu vô cùng đồng ý, “Nhớ gửi bao lì xì cho cô dâu con, phải là bao

lớn.” Thẻ tiền lương là do nó giao nộp cho con dâu, trong tay nó còn có

đạo làm con đối với ba mẹ đây, đúng là lừa gạt người mà.

Mẹ Tiêu không quên bỏ đá xuống giếng, “Con trai, bánh sủi cảo con dâu làm ăn rất ngon, đáng tiếc là con không có phúc phận.”

“Mẹ…”

Không kịp nói thêm gì nữa, đã đến lúc rồi, đằng sau còn có anh em đang chờ

điện thoại, Tiêu Triệt nhanh nói hết câu, “Ba mẹ đừng để cô ấy về sớm,

trước mười lăm con có thể nghỉ phép.”

“Cúp.” Ba Tiêu rất vô tình kết thúc cuộc gọi, tưởng tượng cảnh con trai ở đầu

dây bên kia đang giơ chân đạp, đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tiêu Triệt đặt điện thoại xuống, ngồi bên cạnh đoàn trưởng, cúi đầu, giọng

ai oán, “Bọn họ chiếm đoạt vợ tôi, không cho tôi gặp.”

Đoàn trưởng vỗ mạnh lên lưng anh, thật lòng nói, “Đáng đời!”

“Đoàn trưởng…” MD, rốt cuộc anh đã làm gì mà bảo đáng đời?

Trung đội trưởng đứng một bên ôm chầm bờ vai anh, nói: “Chính cậu tính đi, từ khi nhận giấy chứng nhận cậu ở nhà được mấy ngày?”

“Nhiều nhất cũng được sáu ngày.” Thời gian sống chung quá ít, cô dâu đơn độc

một mình, đúng là nghẹn chết. Thời gian này anh kết hôn đúng là không

thích hợp, đúng dịp bận rộn trong đơn vị, ngay cả thời gian nghỉ kết hôn cũng không được, chỉ có cô dâu của anh mới không mang thù.

Không đúng, cô dâu của anh mang thù rồi, đòi anh tiền lì xì lớn hơn đấy.

“Vậy không phải kết thúc sao, vợ cậu muốn cậu đưa bao lì xì, cậu còn ở đó ra oai giễu võ, không để ý cậu là đúng rồi.”

“Anh lại nghe lén điện thoại của tôi.”

“Tôi đây gọi là quan tâm đời sống tình cảm quân nhân.”

“Lăn đi.”

“Tiểu tử cậu chống lệnh cấp trên, không lễ phép.”

“Anh nghe lén còn lý sự?”

“Tôi thấy cậu nhắc đến cô dâu thế này thế nọ, lần này nghỉ phép phải đến nhà cậu gặp mặt một chút?”

“Khó khăn lắm tôi mới được ở chung một chỗ với cô ấy.” Tiêu Triệt không vui, anh vẫn đang trong thời kỳ tân hôn ngọt ngào có được hay không.

“Nói hay lắm, đến lúc đó chúng ta cùng lúc xin nghỉ phép, chúng ta đi uống rượu mừng.”

“Đúng vậy đúng vậy, dù sao cũng là em dâu.” Bên cạnh lập tức phụ họa, bọn họ

rất tò mò với cô dâu Tiêu phân đội trưởng từ lâu, sớm muốn được gặp một

lần.

“Là người nào? Làm kỳ đà cản mũi sảng khoái lắm sao?”

“Đúng vậy đúng vậy.”

“Đến lúc đó người nào xin nghỉ phép, tôi và cô dâu sẽ ở nhà mấy ngày tiếp đãi các người.”

“Chắc chắn đó.”

“…”

Quay đầu, Tiêu Triệt quấy rầy đại đội trưởng, “Đại đội trưởng, để tôi gọi

chứ, hết sức khẩn cấp, không thống báo trước cho cô ấy, đến lúc đó cô ấy không có ở đó, anh em mất công đến một chuyến.”

Đại đội trưởng suy nghĩ một chút, lập tức vung tay đồng ý cho anh gọi lại.

Tiêu Triệt lúc này rất thông minh, trực tiếp gọi điện cho cô dâu.

“Cô dâu.”

“Chuyện gì?”

“Mùng sáu em nhất định phải ở nhà, có khách đến nhà.”

“Thật hay giả? Không được đùa em?” Làm người thì phải lương thiện, lời nói phải chắc chắn.

“Thật như vàng bốn con chín (9999), em phải ra dáng chủ nhà.”

“Được.”

“Cô dâu thật tốt, chụt một cái.”

“Cút.” Quả quyết cắt đứt, gọi điện thoại riêng còn không biết kiềm chế, quả thật gia môn bất hạnh.

“Phân đội trưởng, ha ha…” một đám người nháo lên.

Tiêu Triệt khảng khái hào hùng nói, “Vợ tôi xấu hổ.”

Vợ thiếu tá nọ vô cùng xấu hổ nhận bao lì xì của ba mẹ chồng.

Trở về phòng mở ra nhìn, trên mặt hiện đầy kí hiệu.

Công công cho một tờ chi phiếu, phía sau có rất nhiều số.

Bà bà trực tiếp đưa cho một tấm thẻ vàng.

Khó trách mọi người đều muốn gả vào hào môn, hào môn chính là ngồi trên mỏ vàng lộ thiên.

Cầm trên tay hai bao lì xì cùng hóa đơn mua xe trước đó, phía trên đều là tên cô.

Aii!!

Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn (chưa tìm hiểu rõ nghĩa hai câu này: D5)

Cô tới cửa không tới một tháng đã có nhiều đồ như vậy, cảm giác có chút ngượng ngùng.

Mặc dù nếu không phải là quân hôn, ba mẹ chồng cũng không gia tăng áp lực,

nhưng cũng không thể ỷ vào quân hôn để làm kẻ quyền thế - viên đạn bọc

đường này có lực công kích quá lớn, trái tim bé nhỏ của cô rất mềm yếu,

rất dễ dàng sa đọa.

Nắm tay lại, vì để bản thân được yên tâm thoải mái, cô sẽ cố gắng báo hiếu ba mẹ chồng, cố gắng nghe lời.

Nể tình mấy đồng bạc, cô cũng không so đo với thiếu tá nọ về bao lì xì.

Lời nói không dễ nghe, coi như hiện tại cô bị thiếu tá nọ hắt hủi, cô cũng

kiếm được – nghĩ như vậy thật xin lỗi thiếu tá, thật xin lỗi Đảng, thật

xin lỗi sự giáo dục của thái hậu qua chừng ấy năm, vẫn là không nên nghĩ tới thôi.

Từ một người có chút tài sản riêng lập tức biến thành giai cấp tư bản chủ

nghĩa, đây chính là sự chênh lệch quá mức giữa