Snack's 1967
Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324730

Bình chọn: 10.00/10/473 lượt.

e đã đến bên ngoài nhà ga, mấy đứa nhóc như được uống thuốc lắc xông xáo đến cổng ra chờ người.

Diệp Vũ không có được sự hăng hái đó, đóng quân ở trong xe trừng mắt nhìn ra.

Sau một lát, liền nghe thấy động tĩnh bên ngoài xe, cô nhếch miệng mở mắt.

Giang Dao rất tự giác ngồi vào chỗ ngồi phía sau.

Ghế ngồi bên cạnh vị trí lái là một người con trai vóc dáng cao gầy, ngoại

hình hào hoa phong nhã (lịch sự), cả người toát lên vẻ lạnh lùng (cool

quá cơ), rất khó cho người ta có được cảm giác gần gũi.

Sau khi ngồi vào chỗ ngồi, cậu xoay nửa người, nói với Diệp Vũ ngồi ở phía sau: “Chào Chị Cả.”

Diệp Vũ nhất thời vô cùng đau chim (蛋疼), mỗi lần bị cái mặt than Diệp Phong nghiêm trang gọi người, cô đều có

cảm giác đang lẫn vào phim xã hội đen Hồng Kông, mà cô chính là được đàn em gọi là Đại tỷ bang xã hội đen.

Quạ đen bay đầy đầu….

Đứa nhỏ nào lớn lên khuyết thiếu tình yêu rồi sẽ có tính cách như thế này à ?

Năm đó cô bị hai người nhà ức hiếp ngược đãi cũng có thể vui vẻ hứng khởi,

nó có cô là tấm gương sáng chói sao có thể phát triển đến mức trở thành

người cản nóng cơ chứ ?

Quả thật không thể hiểu nổi.

Mỗi lần nhìn thấy đứa em này, nội tâm Diệp Vũ sẽ vô cùng rối rắm, còn có

cảm giác không khỏe. Bây giờ nó mà có thể cùng đánh nhau với Diệp Kiếm

một trận thì có thể hoàn mỹ đến mức nào. Một đứa quá mạnh mẽ, một đứa

quá nghiêm túc, thật đúng là hai thái cực.

“Tiểu Phong, chị thật sự cảm thấy em lớn như vậy gương mặt lại dùng làm mặt

than tê liệt mọi giác quan đúng là vô cùng lãng phí tài nguyên.” Diệp Vũ quả thật vô cùng đau đớn.

Diệp Phong nói: ”Em cũng nghĩ vậy.” Cá tính và bề ngoài Chị Cả cách xa vạn dặm, rất dễ dàng khiến cho người ta tan vỡ ảo tưởng.

“Thật không đáng yêu.”

“Em lớn rồi.”

“Chị tình nguyện đi đón tiểu Minh, cũng không muốn đi đón em.”

“Cậu ta không tiện đường.” Diệp Phong nghiêm túc trả lời.

Diệp Vũ thật muốn dùng một chân đá tên nào đó bay ra khỏi xe, dùng cả mặt

than và lời nói ác độc như vậy để nói chuyện thì phải có một quả tim

kiên cường cỡ nào mới được. Nhớ lại năm đó cô dẫn cậu cay đắng trong máu và nước mắt, cô muốn đem đoạn nhân sinh này giống như bấm một cuộn

phim, được cảnh thái bình giả tạo.

Diệp Kiếm và Giang Dao vô cùng thấu hiểu bản lĩnh ngầm của anh Hai. Chị Cả

bình thường đều không chủ động bắt chuyện, cũng tiến công mãnh liệt, hai mươi mấy năm qua đều muốn cố gắng cải tạo nhân cách anh Hai.

Bọn họ cùng nhất trí rằng – chuyện này vô cùng gian truân, xung quanh đều có nguy hiểm.

“Chị Cả, tân hôn hạnh phúc.” Diệp Phong ảo thuật từ trong túi lấy ra một mô hình chậu cảnh chạm khắc bằng gỗ.

Diệp Vũ không khách khí đưa tay nhận lấy: “Coi như em có lương tâm.”

“Anh rể đâu?”

“Bảo vệ quốc gia, nếu không em cho rằng cuộc sống hòa bình mấy chục năm nay làm sao có được?”

“Trong nhà có ảnh không?”

“Muốn làm gì?”

“Em sợ về sau nhận lầm người sẽ bị chị đuổi giết.” Diệp Phong vẫn nghiêm túc trả lời như cũ.

Là hai đàn em đã từng gặp mặt qua thiếu tá chân chính, Diệp Vũ và Giang Dao kịp thời phát biểu ý kiến.

“Anh, anh rể đúng là một soái ca, là thiếu tá hai vạch một sao.” Gương mặt Diệp Kiếm lấp lánh ánh sáng.

“Đúng, đúng, còn rất đẹp trai, lúc mặc thường phục chính là thần tượng phim

tình cảm, là hình tượng nam chính ngôn tình.” Hai mắt Giang Dao lóe

sáng.

Diệp Phong cũng bày tỏ ý kiến của mình: “Chị Cả cũng được xem như là hoàn mỹ.”

“Tuyệt phối.” Điền Lôi tổng kết.

Diệp Vũ cũng bị mấy đứa nhóc làm cho vui vẻ, đều lười phản ứng đến.

Chị em cả xe bình an trở về trụ sở quân đội, sau đó Tiếu gia gia được gặp con trai thứ hai của Diệp gia.

Diệp Kiếm và Diệp Phong đứng một chỗ, đó chính là Nam Cực và Bắc Cực, phân chia vô cùng rõ ràng.

“Chào Tiếu gia gia.” Diệp Phong trước sau như một là một đứa trẻ ngoan lễ phép.

“Tốt.” Tiếu gia gia bằng ánh mắt của một lão quân nhân nhận định đứa nhỏ này là một người rất có năng lực trách nhiệm.

Diệp Vũ lẳng lặng xắn tay áo vào bếp chuẩn bị cơm tối.

Diệp Phong đặt túi trên lưng xuống, cũng xắn tay áo muốn vào bếp giúp đỡ.

Diệp Kiếm níu cậu lại, vô cùng tình cảm nói: “Anh, anh ngồi xe lửa một ngày

đã mệt mỏi rồi, đừng nhúng tay vào chuyện trong bếp. Đến đây, hai anh em ta bồi dưỡng một chút tình cảm.”

Giang Dao trong lòng vẫn còn vô cùng sợ hãi, mồ hôi nhễ nhại ôm em gái Điền

Lôi gật đầu phụ họa: “Đúng đúng, anh ngàn vạn lần đừng vào bếp.” Bọn họ

cũng không phải là chị Cả, thật lòng không chịu nổi.

Chị Cả quả thực chính là một tồn tại giống thần!

Tiếu gia gia nhìn thấy có gì đó mờ ám, đứa bé Diệp gia quả nhiên rất được quan tâm.

“Kỹ thuật thái rau của anh cũng không tệ.” Diệp Phong nói rõ.

Diệp Kiếm châm chọc: “Anh, anh cũng đừng nhắc nhở bọn em ngài giải phẫu thi

thể còn luyện được công phu dùng dao thái rau. Cái này so với trinh tiết còn khủng bố hơn.”

Tiếu gia gia không nhịn được dò hỏi: “Tiểu phong học gì vậy?”

“Pháp y.” Diệp Phong vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ như vậy. (pháp y: chủ yếu khám nghiệm tử thi, như trong phim Bằng chứng thép ý: D5)

Tiếu gia gia bỗng nhiên hiểu ra.

Giang Dao không nhịn được oá