pacman, rainbows, and roller s
Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322843

Bình chọn: 8.5.00/10/284 lượt.

vậy. Sớm biết

như vậy lúc đầu tôi nên chọn một nơi thâm sơn cùng cốc học đại học thì

tốt rồi, hôm nay không cần thỉnh thoảng thay bọn họ chạy tới đây đảm

nhận chức vụ cha mẹ.”

Hai người vừa đi vừa nói, chốc lát đã đến kí túc xá của Tiểu Kiếm.

Diệp Kiếm mở cửa thấy chị họ, gào to một tiếng, “Chị, chị đưa tiền đến còn mang theo vệ sĩ, em cũng đâu dám cướp chị.”

Tiêu Triệt vui vẻ.

Diệp Vũ thuận tay đánh em họ, “Em đừng có vớ vẩn, một mình chị em còn không

có cơm ăn, còn tìm vệ sĩ cái gì. Em cũng quá nể mặt mình rồi.”

“Chị, vậy người này là ai?”

“Bạn trai.” Tiêu Triệt tự giới thiệu mình.

“Chào anh rể.”

Diệp Vũ nhấc chân định đá cậu em họ một cước, “Chữ bát còn chưa có nét phẩy

đâu, kêu lung tung cái gì.” (ta lười tìm hiểu chữ bát thêm phẩy thành

gì, có gì mọi người gúc gồ dùm ta nhé).

“Vậy chị thêm hai phẩy cho anh rể là được chứ sao.” Em họ Diệp cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt.

“Chào chị Diệp.” trong phòng bỗng xuất hiện ba cậu con trai cười hì hì gọi, “Chào anh rể Diệp.”

Tiêu Triệt cười nói, “Chào các cậu.”

“Anh rể, hai vạch một sao, anh là thiếu tá, thật là lợi hại.”

Tiêu Triệt đưa tay xoa đầu cậu, không lên tiếng.

Diệp Vũ lấy tiền từ trong túi, hỏi: “Nói đi, cần bao nhiêu phí tài trợ?”

“1000.” Diệp Kiếm đưa ngón trỏ ra.

“Bốp” đầu bị một đánh, Diệp Vũ cười mắng, “Thật sự em muốn bóc lột chị như cường hào sao?”

“Không phải còn có anh rể sao, hai người, vậy thì hai phần.” Diệp Kiếm hùng hồn nói.

“Chị quay về bảo cha cậu chi trả.”

“Chị, đừng, ngàn vạn lần đừng, 500, 500 là tốt rồi.” em họ Diệp rất biết co biết duỗi (biết ứng phó với tình hình cụ thể).

Diệp Vũ cầm tiền đưa cho cậu, “Tiết kiệm đấy, chớ hình thành thói quen đại

gia, nếu không chị thật lo lắng cho tương lai em trở thành một phần tử

sa đọa trong đội ngũ phục vụ nhân dân.”

Sau gáy Diệp Kiếm lập tức xuất hiện ba vạch đen, “Chị, người nhà còn công

kích.” Khẽ đếm tiền, mặt mày lập tức hớn hở, “Không việc gì, chị, tùy

tiện công kích cũng được.” Thế giới chỉ có chị họ là tốt, có chị đứa trẻ là đứa trẻ ngoan.

“Không có việc gì nữa thì chị đi đây.”

“Em không quấy rầy chị và anh rể hẹn hò. Chị đi thong thả.” Em họ Diệp nhiệt tình vui vẻ đưa tiễn chị họ.

“Thật đáng khinh bỉ.” Diệp Vũ trước khi đi còn cho em họ một đá.

Diệp Kiếm phản xạ có điều kiện né tránh, gọi, “Chị, chị đánh lén.”

“Chị thích đấy.” Nói xong đi ngay.

Rời khỏi trường học của em họ, Tiêu Triệt và Diệp Vũ đi từ từ trên đường, nói câu được câu mất.

“Anh thật sự là quân nhân.”

“Ừ, theo tài liệu điều tra mà mẹ tôi nói, bên chỗ ba tôi cũng có.” Diệp Vũ không để ý nói.

“Anh nói rồi, vì vậy kết hôn là điều kiện qua lại đầu tiên.”

“Hình như tôi đồng ý rồi.”

“Sẽ không đổi ý chứ?”

Diệp Vũ im lặng một lát, sau đó cười khẽ một tiếng: “Thật ra tôi nói muốn gả cho quân nhân là thật, chỉ là không ngờ thật sự rơi xuống một người.”

Tiêu Triệt thở nhẹ một hơi, “Làm anh lo lắng.”

“Tìm bạn gái thật sự khó khăn thế à?”

“Mấu chốt là tự mình tìm một đối tượng vừa mắt là không dễ?”

“Đầu năm nay thật sự có chuyện vừa thấy đã yêu à?”

“Sự thật ở đây.”

“Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện.”

“Chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm thôi à?”

“Không ngờ anh như vậy còn muốn làm gì?” Diệp Vũ nhìn anh một cái.

Tiêu Triệt nghiêm trang nói, “Tư tưởng tội phạm không tính là tội phạm.”

“Ngày hôm nay có rảnh không?”

“Có.”

“Nhân tiện gặp mấy chị em tốt của tôi uống ly trà.”

“Cái này là thông báo cho mọi người à?”

“Không phải anh cũng la hét cho bộ đội biết rồi sao?”

“Tức giận?”

“Không.”

“Thật không?”

“Dĩ nhiên.”

“Tìm chỗ nào kín đáo thưởng một cái thơm?”

“Chú ý tác phong quân nhân.”

“Sớm biết vậy anh đã mặc thường phục rồi.”

“Cắt.”

Muốn gặp mặt thì phải liên lạc trước, Diệp Vũ lấy điện thoại di động ra quay số tìm người thông báo.

Điện thoại vừa đổ chuông đã có người nhận, đầu dây bên kia truyền tới một

giọng nói phấn khởi, “Diệp Vũ, sao lại gọi điện thoại cho tớ?”

“A, thật xin lỗi, hình như nhầm rồi, vốn là muốn gọi điện thoại cho Vương Thiến.”

“TMD, dám trêu đùa tớ?”

“Đùa thì đùa, có sợ gì?” Diệp Vũ không sợ chết nói.

Tiêu Triệt ở bên cạnh nhìn cô gọi điện thoại, nhìn vẻ mặt phong vân khinh

đạm (thản nhiên), hơn nữa còn rất giống với lợn chết không sợ nước sôi,

thật sự cảm thấy rất vui vẻ.

“Nói đi, có chuyện gì mà một người lười biếng như cậu lại gọi điện cho tớ?”

“Không phải lần trước nói muốn gặp Mr. Right nhà tớ sao?”

“Không phải chứ, thật sự tìm được?”

“Hiệu suất của tớ dĩ nhiên rất cao rồi.”

“Không phải cậu đang ở thành phố XX chứ?”

“Ai ôi, có vẻ như cậu đã tỉnh ngủ rồi.”

“Dựa vào cái gì, Diệp Vũ, nha đầu chết tiệt này còn có thể lắm mồm như vậy.”

Diệp Vũ cười ha ha hai tiếng, không đưa ra bất cứ bình luận nào.

“Tớ phải tranh thủ thời gian thông báo cho bọn họ.”

“Vậy tớ đến chỗ cũ đợi các cậu, buổi trưa không gặp không về.”

“Không gặp không về.”

Diệp Vũ ngắt điện thoại, cười, “Đã xong.”

Tiêu Triệt hỏi: “Bây giờ còn một thời gian nữa mới đến buổi trưa, đi đâu đây?”

“Chúng ta đến hiệu sách trước đi.”

Vì vậy Tiêu Triệt đi cùng bạn g