
i tỳ nữ chơi mấy vãn cờ giải khuây, làm náo loạn cả một đêm.
Đợi cho hai tỳ nữ giúp nàng thay áo mỏng xong, liền trở về
phòng phòng ngủ yên, Kim Phúc nằm ấm trên giường, trái xoay phải chuyển lăn qua
lăn lại, thoáng cái chui vào trên chăn, lại thoáng cái lại chui ra, đùa vui một
hồi lâu nhưng vẫn là không có gì buồn ngủ.
Nàng thậm chí cố gắng biến thân trở lại thành hồ ly, nhưng hết
lần này tới lần khác vẫn ngủ không được.
Quái. Nàng những ngày này ở chúng với Thiết Mộc Ưng, mỗi đêm
ngã đầu đi ngủ, đều có thể ngủ nhanh chóng
a! Khò khè, như thế nào hôm nay lại vậy, rõ ràng cũng có buồn ngủ, nhưng
không có cách nào ngủ.
Nhất định là do cái giường này rồi, nàng không thấy quen.
Kim Phúc từ trên giường bật dậy, xuống giường bước đi ra khỏi
cửa phòng, mới bước vào sân, liền nhìn thấy hai gã binh lính đang đứng tại cửa
ra vào.
“Các ngươi vì cái gì không ngủ?” Kim Phúc tới hỏi.
“Thành chủ muốn chúng ta bảo vệ an toàn của cô nương
.” Binh lính cẩn thận đáp, chỉ
dám nhìn mặt Kim cô nương , không dám nhìn nàng đang mặc áo ngủ mỏng.
“Ta rất an toàn, không cần bảo vệ.” Kim Phúc sôi nổi đi ra sân, binh lính vội vàng theo đuôi phía
sau.
“Đêm đã khuya, cô nương muốn đi đâu?” Binh lính hỏi.
“Ta muốn đi đến phòng của thành chủ ngủ.” Kim Phúc đơn giản
nói.
Hai gã binh lính mắt choáng váng, hai mắt nhìn nhau, lại
không người nào dám lên tiếng ngăn cản.
Kim Phúc đi trong bóng đêm, một bên trong lòng lẩm bẩm làm người thật không dể, không có lớp lông
như hồ ly, hại nàng lạnh đến run run, đành phải cước bộ nhanh hơn xông vào
phòng Thiết Mộc Ưng.
Thiết Mộc Ưng phòng vẫn
còn đèn đuốc sáng trưng, Kim Phúc đi lên trước gõ gõ cửa.
“Mở cửa mở cửa.” Nàng cao giọng kêu.
Trong phòng Thiết Mộc
Ưng trong tay bút son dừng lại, rời mắt khỏi những cuốn sổ nhỏ
Vừa rồi bên ngoài có âm thanh gõ cửa, đêm đã thật khuya, cái
này Kim Phúc đến làm cái gì?
“Thiết Mộc Ưng mở cửa!”
“Đã muộn, Kim cô nương về sớm một chút nghỉ ngơi.” Hắn đứng
dậy đi về hướng cửa ra vào, qua loa nói.
“Ta chính là cần nghỉ ngơi mới đến a.”
Thiết Mộc Ưng thở hốc vì kinh ngạc, sợ binh lính bên ngoài
hiểu nhầm hai người quan hệ mờ ám, đành phải mở cửa
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt là Kim Phúc với chiếc áo đơn mỏng,
lộ ra cổ trắng kéo dài đến da thịt trước ngực, đối diện hắn cười toe toét.
Hắn trừng hướng hai gã binh lính, bọn họ tất cả đều cúi đầu,
không dám nhìn.
“Cô. . . . . . cô mặc như thế còn thể thống gì!” Thiết Mộc
Ung lập tức xoay người trở về phòng lấy chăn của mình, đem nàng bao lấy.
“Cũng không phải ta muốn mặc , các nàng giúp ta mặc a.” Kim
Phúc đến ôm ấp cái chăn, cảm thấy thoáng cái ấm áp lên.
“Hương vị của ngươi thật tốt.” Nàng dùng sức hít một hơi, lộ ra thoả mãn.
Thiết Mộc Ưng lúc này không đỏ mặt, ngược lại đã bị nàng hù
đến sắc mặt tái xanh
“Hộ tống Kim cô nương trở về phòng.” Hắn bịch một tiếng
đóng cửa phòng.
“Ta không cần phải trở về phòng, ta chính là tới tìm ngươi
ngủ a.” Kim Phúc chưa từ bỏ ý định tiếp
tục gõ cửa.
Thiết Mộc Ưng trừng mắt nhìn bóng người ngoài cửa, tức đến
hai vai đều căng cứng lên, bật thốt lên đối với nàng rống to: “Cô nói chuyện lại
như vậy không biết liêm sỉ, ta sẽ lập tức đem cô trục xuất ngoài thành, miễn
cho làm bẩn không khí trong thành”
“Liêm sỉ là cái gì? Có thể ăn sao?” Kim Phúc tới hỏi.
“Cô cút ngay cho ta! Từ nay về sau bên người nếu không có tỳ
nữ, không cho phép cùng những người khác một mình gặp mặt.” Thiết Mộc Ưng xoa
huyệt thái dương, cảm thấy cả đầu đều dữ dội đau.
Rõ ràng gương mặt ngây thơ, như thế nào ngôn hành cử chỉ
luôn thô tục, cho dù trong lòng của hắn trước kia đối với nàng “tựa hồ” có vài
phần toan tính không bình thường , hôm nay cũng bị nàng làm cho sợ đến mất hồn
mất vía.
“Vì sao không thể cùng mọi người một mình gặp mặt? Vì sao
ta không thể cùng ngươi ngủ một chổ?” Nàng hỏi.
“Bởi vì không có quan hệ, cô nam quả nữ chính là hội làm
cho người chê trách.” Thiết Mộc Ưng nhịn không được lại rống.
“Cái gì nam nữ? Không phải cái gì nghị?”
Thiết Mộc Ưng khóe miệng co giật, quyết định không cùng nàng
nói nhảm nữa, nếu không hắn xác định sẽ tức đến phát hỏa.
“Tóm lại, trừ phi là nam nữ đã thành hôn , nếu không không
được cùng ở một phòng. Cô nương nếu không trở về phòng, tiệc tối bánh bao tối
liền hủy bỏ.” Hắn ồ ồ ra lệnh.
Ngoài cửa Kim Phúc nghe một câu này, ý niệm trong đầu đều bị
bỏ đi, đành phải xịu mặt một bên đi trở về, một bên như có gì đâm vào ngực ──
Thật kỳ quái, mỗi lần Thiết Mộc Ưng la rống đối nàng, nàng tựu
hồ ngực rất đau, nhất định là hắn rống quá lớn tiếng .
Làm gì đối với nàng hung như vậy, nàng mới vào thành mấy
ngày, có rất nhiều lời nghe không hiểu cũng không thể trách nàng cái đó.
Thiệt thòi nhất là nàng có tâm biến thành người nghĩ thay
Thiết Mộc Ưng hướng dân giải thích giúp hắn, không nghĩ tới bây giờ thậm chí ngủ
đều ngủ không được, nàng ngày mai như thế nào nói chuyện a!
Kim Phúc ngồi xổm người xuống, thật cảm thấy người không bằng
hồ.
A, nàng nghĩ đến phương pháp nào được ngủ trên giường ấm đó,
Thi