Disneyland 1972 Love the old s
Phượng Tê Thần Cung

Phượng Tê Thần Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210141

Bình chọn: 8.5.00/10/1014 lượt.

Tịch ngẩng đầu lên, phấn chấn hít thở sâu, nở nụ cười tươi cùng với hai lúm đồng tiền: “Thần thiếp đang cố gắng nghĩ thông suốt.”

Hoàng đế vuốt ve gương mặt của nàng, cúi đầu thở dài một hơi, đáy mắt u sầu không xua đi được.

… … …

Đêm đó, Hoàng đế ngủ lại cung Phượng Tê.

Thời tiết cuối thu có hơi lạnh. Hoàng đế dường như thấy rất lạnh nên ôm nàng thật chặt.

“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch cuộn tròn trong vòng tay của hắn, khẽ gọi một

tiếng. Tay hắn thắt chặt như vậy là muốn siết chết nàng sao?

Hoàng đế buông tay ra, xoay ngược nàng lại, ôm nàng từ sau lưng.

“Hoàng thượng có tâm sự phải không ạ?” Lộ Ánh Tịch âm thầm nhíu mày. Tất có nguyên nhân nên hắn mới trằn trọc như vậy.

“Huy Thành xảy ra dịch bệnh.” Hoàng đế vùi mặt trong mái tóc dài của nàng, câu nói ngắn gọn, mập mờ.

Nhưng Lộ Ánh Tịch nghe rất rõ, nhất thời kinh ngạc: “Huy Thành? Tình hình bệnh dịch có nghiêm trọng?”

“Rất nghiêm trọng.” Hoàng đế dụi dụi mái tóc nàng, một mùi hương thơm ngát lượn lờ trong mũi hắn, khiến hắn không khỏi thở dài.

“Sao lại thế? Huy Thành gần sát bên kinh thành, nếu tình hình bệnh dịch

khếch tán thì sẽ lan đến kinh thành.” Lộ Ánh Tịch lách khỏi tay hắn ngồi dậy, gương mặt nghiêm túc: “Nếu kinh thành rối loạn, các tướng sĩ đang

viễn chinh ở biên cương tất sẽ lòng quân tan rã, sĩ khí giảm sút.”

“Đương nhiên Trẫm biết điều này.” Hoàng đế cũng ngồi dậy theo, cùng dựa vào

chiếc đệm mềm mại ở đầu giường với nàng, trầm giọng nói: “Hiện tại Huy

Thành đã bị phong thành, nhưng vì phát hiện quá trễ nên đã có người bệnh di chuyển đến thành khác. Kinh thành cũng phát hiện có mấy trường hợp.”

“Phong thành?” Lộ Ánh Tịch lẩm nhẩm hai chữ này, trong đầu có thể tưởng tượng tình cảnh trong thành bi thảm ra sao.

“Kinh thành quyết không thể phong thành?” Hoàng đế tự nói nhưng lại giống như một lời tuyên thệ nặng nề.

“Vâng ạ, quyết không thể.” Lộ Ánh Tịch liếc mắt nhìn hắn. Trông hắn bây giờ

mặt mày nhợt nhạt, giờ này nàng mới biết lý do, lòng bỗng xúc động bùi

ngùi. Lẽ nào ông trời cố ý thử thách Hoàng Triều? Phải chăng Ô Quốc đã

chọn sai đồng minh?

“Nếu ngay cả kinh đô cũng phong thành, bách tính

trăm họ của ta chắc ai cũng sẽ cảm thấy hoang mang, sợ hãi. Nhưng nếu

ngộ nhỡ bệnh dịch lan rộng…” Hoàng đế dừng lại, khuôn mặt nhăn chặt đến

nỗi có vô số vết nhăn nhúm trên đó, ánh mắt tràn ngập mệt mỏi.

“Hiện

nay kinh thành cũng xuất hiện bệnh dịch, thân thể Hoàng thượng ngàn vàng không nên mạo hiểm, có cần chuyển đến hành cung?” Lộ Ánh Tịch ngóng

nhìn hắn, khẽ hỏi.

“Nếu Trẫm rời đi, làm sao khiến bách tính yên tâm?” Hoàng đế trừng mắt với nàng, giống như lời nàng nói đã sỉ nhục hắn.

Lộ Ánh Tịch mỉm cười nói: “Hoàng thượng đã muốn ở lại, thì nên bồi dưỡng

sức khỏe và tinh thần đầy đủ để đối đầu với thiên tai. Đã bao lâu rồi

Hoàng thượng chưa chợp mắt?”

“Hai ngày một đêm.” Hoàng đế thành thật trả lời, lại tiếp tục nhăn mặt nhíu mày, chìm trong suy tư.

“Hoàng thượng, bệnh dịch ở Huy Thành do cái gì mang tới? Gia cầm? Dịch hạch?”

Lộ Ánh Tịch một mặt hỏi hắn, một mặt thầm nghĩ, đây là thiên tai hay là

họa do con người gây ra cần phải chờ điều tra.

“Theo Thái thú Huy

Thành báo cáo, dịch bệnh do gia cầm gây ra.” Hoàng đế đều đều trả lời

nhưng có giữ lại vài điều trong lời nói, ánh mắt nheo lại phát ra tia

sáng âm u.

“Dường như Hoàng thượng có nhận định khác?” Lộ Ánh Tịch nghiêng đầu nhìn hắn.

“Huy Thành bùng phát dịch bệnh đã gần nửa tháng, Thái thú Huy Thành báo cáo

chậm trễ, chỉ vì sợ Trẫm truy cứu tội quản lý bất lực của bọn họ thôi

sao?” Hoàng đế nhếch môi cười nhạt.

“Nếu Hoàng thượng đã suy đoán như vậy, thế thì ngọn nguồn hẳn là không phải do gia cầm mà là nguồn nước.” Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu, lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn, thương xót,

“Huy Thành và kinh thành đều sử dụng chung nguồn nước, nói đúng ra là

đều dẫn nước từ sông Vị Hà[1'>. Kinh thành ở thượng lưu sông, vốn là chỗ

có điều kiện ra tay tốt nhất, nhưng cũng là nơi dễ dàng bị phát hiện

nhất. Cho nên có thể nước ở hạ lưu đã xảy ra vấn đề. Tuy nói nước sẽ

không chảy ngược, nhưng vẫn sẽ bị lây nhiễm từ những thứ khác, e rằng

kinh thành cũng nguy hiểm.”

[1'> Sông Vị Hà: bắt nguồn từ tỉnh Cam

Túc, chảy qua tỉnh Thiểm Tây đổ vào sông Hoàng Hà, Trung Quốc, đây là

nhánh sông lớn nhất của sông Hoàng Hà.

“Trẫm đã ra lệnh điều tra nguồn nước.” Ánh mắt hoàng đế rét lạnh nhưng lại ẩn giấu lửa hận.

“Thần thiếp đã cả gan suy đoán rồi. Bệnh dịch lần này không phải là thiên

tai.” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn với ánh mắt trong sáng vô tội. Mặc dù nàng

chưa biết nước nào đã sử dụng kế sách độc ác như vậy, nhưng chắc hẳn

không phải Ô Quốc của nàng, bởi vì không có chút ích lợi.

Hoàng đế

gật nhẹ đầu, Lộ Ánh Tịch lại nói tiếp: “Hơn một trăm ngàn bách tính đang bị mắc kẹt trong Huy Thành, sớm muộn gì cũng phát sinh bạo loạn. Phương pháp giải quyết triệt để là trị tận gốc dịch bệnh lần này.”

“Từ xưa

đến nay, hễ gặp dịch bệnh tràn lan, cách giải quyết nhanh nhất chính là

đốt sạch.” Hoàng đế nhỏ giọng, ánh mắt không nén nổi đau thương.

“Đốt thành?” Lộ Ánh Tịch k