
inh ngạc trố mắt.
“Trong Huy Thành đã có hơn mười ngàn người mắc bệnh, và lại dịch bệnh còn đang lan nhanh.” Hoàng đế giương mắt nhìn nàng, bi thương tràn ngập bi
thương.
Lòng Lộ Ánh Tịch cũng co thắt đớn đau, hơn một trăm ngàn mạng người vì mười ngàn người mắc bệnh mà phải chôn cùng? “Chưa đến thời
điểm cuối cùng, Trẫm quyết không đốt thành.” Hoàng đế nhắm mắt, rồi nằm
xuống, giọng nói khàn đặc, “Họ đều là thần dân của Trẫm. Trẫm sẽ dùng
hết mọi cách cứu sinh mệnh của họ.”
Lộ Ánh Tịch cúi đầu nhìn hắn, đưa tay chạm vào ấn đường của hắn, nhẹ nhàng xoa nếp nhăn trên đó.
“Dịch bệnh khó chữa, cho dù có dược liệu, e là cũng không có thầy thuốc nào
dám vào Huy Thành.” Nàng thấp giọng nói, thu tay về, cũng lẳng lặng nằm
xuống, “Chi bằng để Thần thiếp giúp một tay đi.”
Hoàng đế không nói gì, dường như không nghe thấy nhưng mí mắt giần giật.
Lộ Ánh Tịch xoay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt lại.
Trước khi hiệp ước đồng minh hai nước tan vỡ, con dân Hoàng Triều cũng
là con dân của nàng, nàng có trách nhiệm làm hết khả năng nàng có.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
Cuộc sống bị giam cầm cũng không quá nhàm chán, chỉ thấy vô cùng yên ả, bình lặng. Mỗi ngày hoàng đế đều đến thăm, nhưng không ngủ lại qua đêm. Có
lúc hắn chỉ đến ngồi một lát, thậm chí không nói chuyện với nàng dù chỉ
một câu ngắn ngủi.
Theo thông tin Tình Thấm cung cấp, nghe nói Hạ Như Sương cũng bị giam lỏng trá hình. Bây giờ hậu cung hết sức yên ắng, mọi người đều an phận thủ thường, không có phân tranh.
Đến nửa đêm, nàng đều xuống mật thất trò chuyện với sư phụ khoảng một khắc. Lâu dần nàng
phát hiện, từ trước đến nay nàng không hiểu nhiều về sư phụ.
“Sư phụ
có muốn nhận mặt người thân với Diêu Lăng?” Nàng vẫn luôn ngồi bệt trên
bậc thang cuối cùng, giống như một bóng ma trong góc tối nhỏ giọng hỏi.
“Nhận hay không cũng không khác nhau là mấy.” Ở một góc tối đen khác, giọng
nói nhã nhặn của Nam Cung Uyên từ từ vang lên, “Ta chỉ muốn nàng ta có
thể mở rộng lòng mình, để tìm được chốn bình yên. Tình yêu của nàng ta
và Mộ Dung Thần Duệ năm đó vốn là một câu chuyện tình đẹp. Nhưng có lẽ
do bản tính trời sinh, nàng ta quá cố chấp, không những làm khó chính
mình mà còn gây khó dễ người bên cạnh.”
“Sư phụ tìm hiểu được gì sao?” Lộ Ánh Tịch thờ ơ hỏi, xem như đang nói chuyện phiếm.
“Bảy năm trước, Mộ Dung Thần Duệ nhất thiết phải lên ngôi, bộ máy chính
quyền chưa vững chắc, cần gấp rút củng cố thế lực triều đình. Nhưng hắn
vẫn luôn suy nghĩ vì Lăng nhi, hắn khăng khăng muốn lập nàng ta làm phi. Hắn có thể làm đến mức đó, quả thật không dễ dàng gì.” Nam Cung Uyên
nói nhẹ nhàng, không hề thiên vị em gái ruột.
“Hình như sư phụ có
phần ngưỡng mộ Mộ Dung Thần Duệ?” Lộ Ánh Tịch gọi thẳng tên hoàng đế, vì đang ở trong mật thất nên nàng không cần câu nệ lễ tiết.
“Bốn đế vương đương thời đều là nhân vật kiệt xuất.” Nam Cung Uyên trả lời ngắn gọn.
“Vậy còn sư phụ thì sao?” Lộ Ánh Tịch phóng tầm mắt về góc tối đen đặc kia.
Nhiều năm qua, nàng đều nghĩ rằng sư phụ một đời không tranh giành, có
chí nguyện cả đời đi hành y cứu giúp dân chúng. Té ra không phải hoàn
toàn như vậy. Sư phụ cũng có hoài bão lớn.
“Chiến tranh đã châm ngòi, họa chiến tranh là không thể tránh. Ta không có ý niệm xưng bá, chỉ
thầm tính để giảm tổn hại mà chiến tranh mang lại đến mức thấp nhất.”
Sắc mặt Nam Cung Uyên thoải mái, nhưng ánh mắt xa xăm vô định. Y cũng đã từng lưỡng lự, đắn đo, cũng không muốn tham gia cuộc hỗn chiến loạn lạc này. Nhưng một mực ích kỷ, bo bo nghĩ cho bản thân, chỉ khiến y càng
bất an hơn.
“Làm sao giảm thiệt hại đến mức thấp nhất?” Lộ Ánh Tịch
thản nhiên hỏi. Mấy ngày gần đây, những cuộc trò chuyện giữa nàng và sư
phụ ngày càng không giống tâm sự giữa thầy và trò, ngược lại giống như
buổi giao lưu trao đổi chính kiến giữa các chính khách hơn.
Một phần
tình cảm như có như không ẩn hiện, lúc mãnh liệt, lúc lại không cảm nhận được. Thế nhưng nàng biết, nàng đã cố đè nén bi thương xuống tận đáy
lòng, và sư phụ cũng đang kiềm chế tâm tình nào đó.
“Trong thiên hạ
rộng lớn sẽ xuất hiện một minh quân.” Nam Cung Uyên đưa mắt xuyên qua
bóng đêm nhìn nàng chăm chăm, giọng nói vẫn trầm ấm dịu nhẹ, “Cục diện
cân bằng của các thế lực bốn phương sẽ không duy trì lâu, sớm muộn cũng
sẽ có một vị vua anh minh thống nhất thiên hạ, kết thúc thời buổi loạn
lạc này.”
“Nếu là như vậy thì những việc đã và đang làm uổng phí và
nực cười xiết bao.” Lộ Ánh Tịch khẽ nhếch môi cười, đôi mắt phát ra tia
sáng tự giễu.
“Người cầm quyền của bốn nước đều đang thúc đẩy tiến
trình này. Ánh Tịch, ngươi cũng chỉ là một động lực thúc đẩy trong đó mà thôi.” Nam Cung Uyên cuối đầu trầm ngâm, cân nhắc kỹ mới nói tiếp.
“Không đến sau cùng, thì chưa biết ai đúng ai sai. Ngươi nghe lời phụ
hoàng, bảo vệ con dân của quê hương thì đó là hiếu cũng là nghĩa. Còn
nếu ngươi lựa chọn vâng theo ý phu quân, cùng nhau đoạt thiên hạ, thì
cũng không có gì sai trái.”
“Sư phụ ấy, lúc nào cũng có thể nhìn thấu tâm sự