
gì khác hơn là bỏ tay ra để
Hàn Mai thả miếng phao câu ngấy mỡ kia vào trong bát của mình. Hàn Tĩnh
hối hận muốn chết, trong lòng thầm mắng mình ăn no không có chuyện làm
đi trêu chọc người ta, hiện tại bị thua thiệt! Nhìn gương mặt tươi cười
của Hàn Mai, anh cảm thấy bi thảm cực kỳ, trước kia làm sao lại không
phát hiện ra em gái anh đáng sợ như vậy? Xoay đầu nhìn em rể Triệu Kiến
Quốc, nghĩ thầm có lẽ cũng chỉ có người này mới chịu nổi cô em gái kia
của anh.
Vừa rạng sáng hôm sau, Triệu Kiến Quốc đã đưa Hàn Mai đi bệnh viện nhỏ trong trấn làm kiểm tra.
Phần lớn phụ nữ mang thai bây giờ đều không đến bệnh viện, cũng không làm
mấy thứ kiểm tra kia. Hơn nữa việc khám thai ở bệnh viện thời này còn
hạn chế, chỉ đơn giản là kiểm tra nước tiểu, bác sĩ tiến hành thủ tục
hỏi thăm một chút ví dụ như gia đình có bệnh di truyền không….hẹn thời
gian lần sau kiểm tra liền kết thúc.
Hai người đợi trong hành lang một lúc lâu mới nhận được kết quả xét nghiệm nước tiểu của Hàn Mai.
Kết quả xét nghiệm nước tiểu biểu hiện Hàn Mai mang thai đã sắp được ba
tháng. Hàn Mai thầm mắng mình sao có thể sơ ý như thế, đứa bé đã ở trong bụng lâu như vậy mà cô cũng không cảm thấy, thật may là tiểu tử ngoan
ngoãn, không xảy ra vấn đề gì, bằng không cô sẽ hận chết mình!
Kiểm tra cho Hàn Mai là một bác sĩ nam lớn tuổi, đẩy gọng kính màu vàng trên sống mũi, nhìn Triệu Kiến Quốc một lát, xong lại nghiêng đầu nhìn Hàn
Mai, mới cúi đầu viết vài chữ xuống giấy tờ trên bàn, tùy ý hỏi, “Chồng cô làm nghề gì?”
Hàn Mai bị bác sĩ hỏi một câu như thế nhất thời không hiểu, sinh con cùng nghề nghiệp có liên quan sao?
“Anh ấy là quân nhân.” Mặc kệ như thế nào, Hàn Mai vẫn đàng hoàng trả lời,
khi nói hai chữ “quân nhân” trong mắt đều là sùng bái đối với Triệu Kiến Quốc.
“Thật đúng là làm lính à? Tôi cũng đoán như vậy!” Bác sĩ
cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói, “Ba tháng đầu mang thai cấm chỉ
chuyện phòng the, cho dù muốn làm cũng phải tận lực giảm bớt.”
Hàn Mai nghe đến đó liền hiểu rõ, cả mặt nóng như bị lửa cháy, không dám
ngẩng đầu lên. Triệu Kiến Quốc vẫn trầm mặc không nói đứng bên cạnh
thình lình nói một câu làm Hàn Mai thiếu chút nữa hộc máu.
“Một
tháng nhiều nhất có thể làm mấy lần?” Vẻ mặt còn nghiêm túc như đang nói chuyện chính đáng, thuận tiện hỏi ra, tự nhiên giống như đang thảo luận tối nay ăn gì, khiến Hàn Mai muốn mở miệng mắng người.
Lần này
vị bác sĩ già kia ngược lại ngẩng đầu lên nhìn Triệu Kiến Quốc, một lát
sau cúi đầu tiếp tục ghi chép, trong miệng nói, “Người trẻ tuổi, có
chừng mực…..”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Hàn Mai vẫn luôn cúi
đầu, lửa nóng trên mặt cũng chưa tan hết, trong lòng âm thầm mắng Triệu
Kiến Quốc lưu manh.
Triệu Kiến dĩ nhiên là biết vợ đang âm thầm
mắng mình, chỉ là đây là chuyện liên quan đến tính phúc của anh, nhất
định phải hỏi cho rõ ràng. Nghĩ đến sau này còn sáu tháng không thể đụng vào vợ đã cảm thấy khó chịu, hiện tại anh có suy nghĩ xem có nên để cho vợ sinh thêm đứa bé hay không?
Hàn Mai nếu biết chồng mình đã đem tự nhủ ngày hôm qua quên mất không biết cô sẽ có phản ứng như thế nào đây…
Sau đó hai người đến cửa tiệm của bác cả Lý mua sợi len, ngồi chơi một chút rồi lập tức đi về.
Buổi chiều Triệu Kiến Quốc muốn đi lên núi thăm mộ, đường núi không dễ đi,
Triệu Kiến Quốc ý bảo Hàn Mai không phải đi theo, muốn cô ở nhà nghỉ
ngơi thật tốt, để mình anh đi cũng được.
Hàn Mai lấy cớ đi bộ
trên trấn cả buổi sáng, hiện tại mệt mỏi, muốn nằm nghỉ, chờ mẹ Hàn đi
ra ngoài, cô chui vào phòng mình, cài then cửa lại. Hàn Mai xác định tất
cả đã thỏa đáng mới lấy túi vải nhỏ ra khỏi tủ quần áo. Thời điểm lấy
quyển sổ nhật ký ra, tim của cô đập rất nhanh, tay cũng không tự giác mà run rẩy, chỉ sợ đọc rồi sẽ phát hiện ra cái gì không tốt. Trấn định
tinh thần xong, Hàn Mai mới mở trang thứ nhất của nhật ký ra, nghiêm túc đọc lại.
************************
Sáng sớm hôm nay
rời giường liền phát hiện ngoài trời đổ mưa, không phải mưa lớn, bay bay phiêu đãng giống như sợi bông, đưa tay ra hứng cũng không cảm thấy gì,
nhưng trên mặt đất vẫn ẩm ướt.
Tâm tình vì thế cũng rất tốt.
Thời tiết như vậy lại khiến tôi nhớ tới lần đầu gặp Tiểu Vân, ngày đó trời cũng mưa như này.
Buổi sáng cha tôi có hẹn, không về ăn cơm trưa. Mẹ thấy cha không về mừng rỡ chạy đi đánh bài, để tôi tự giải quyết bữa trưa của mình.
Gần trưa, một học sinh nữ của cha tới nhà tìm ông, nói là muốn ông giúp cô xem một bài văn.
Lúc tôi mở cửa, cô cầm một cây dù lẳng lặng đứng trong mưa, nhìn thấy tôi
thì rất kinh ngạc, trợn to mắt nhìn, lại ngẩng đầu nhìn lại biển số nhà, cuối cùng mới hỏi, “Nhà của thầy giáo Triệu Văn Bác là ở đây đúng
không?”.
Có lẽ chính là vào lúc đó, hình ảnh cô ấy che dù đứng
trong mưa trừng to mắt nhìn liền khắc vào trong lòng tôi, cho nên sau
này mỗi lần gặp mưa phùn mung lung, tôi đều không tự chủ mà nhớ tới bóng dáng ấy…
………………
Kể từ khi biết được thân phận của Tiểu
Vân, chúng tôi cũng không gặp mặt lần nào nữa, cô ấy tới nhà tìm mấy
lần, tôi đều lánh đi.
Cha g