
i đi theo bạn tốt cùng đi anh dũng xông đến nơi xa xăm.
Khác thường tính không nhân tính (???) tuyệt đối không phải là độc quyền của nữ sinh, Phạm Đế Tư chính là một nhân chứng tốt nhất.
Hắn lợi dụng Trí Đạc trung thành đối với hắn, để cho Trí Đạc đi theo Thiên Thiên đi tới Anh quốc, chiếu cố cô ấy, bảo vệ cô ấy.
"Tôi cũng sắp tốt nghiệp đại học, nhưng vẫn không có trải qua cuộc sống độc
lập chân chính, tôi muốn biết trình độ của tôi có thể làm được cái dạng
gì." Thân là con gái một trong nhà, từ nhỏ cô dựa vào cánh chim của cha
mẹ mà lớn lên, mặc dù song thân rất tiến bộ, nhưng duy chỉ có đối với cô là hành động có ràng buộc rất lớn.
Trí Đạc hết sức hoài nghi lời này của cô là thực tình, nhìn ánh mắt của cô không khỏi tràn đầy nghi ngờ.
"Cho nên a, tôi hi vọng anh phải mặc. . . . . . ÂN, bình dị gần gũi một chút." Cô dịu dàng nói.
Mặc hắn nghiên cứu, vừa nhìn làm cho người ta cảm thấy hắn người này khí
thế bất phàm, cộng thêm vẻ mặt hắn nghiêm túc, làm cho người ta không
nghi ngờ thân phận của bọn họ cũng khó khăn.
Nào có người ở tại
loại phòng này còn ăn mặc chính thức như vậy? Muốn cho người bắt cóc cô
cũng không phải là dùng loại phương pháp này.
"Bữa ăn sáng ăn xong rồi, tốt lắm, chúng ta ra cửa đi." Thiên Thiên thấy hắn ăn sạch thức ăn trong mâm, cao hứng tuyên bố.
"Ra cửa?" Trí Đạc bụng đầy nghi ngờ. "Cô không phải là tính ngày mai mới đi đến Cambridge?" Theo kế hoạch của cô ấy, bọn họ ngày mai mới phải ngồi
xe lửa một đường đến miền Tây.
"Đúng vậy a, trước khi ra cửa luôn luôn có chuẩn bị chút đi! Tôi muốn đi đến chợ mua thêm một ít đồ." Vừa
nói, cô đứng dậy đi tới bên giường, cầm túi đeo lưng ngồi trở lại trước
bàn ăn, từ trong túi đeo lưng lấy ra giấy bút, bắt đầu viết danh sách
mua.
"Cô muốn thêm mua thứ gì?" Nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, hắn không nhịn được tò mò hỏi.
Nghe được vấn đề của hắn, cô ngẩng đầu cho hắn một nụ cười chói lọi ngọt không thể ngọt hơn nữa.
"Tôi muốn mua rất nhiều đồ, lương khô, quần áo đơn giản..., tôi muốn đi xem
một chút, sẽ nhất định mua không ít đồ, bất quá đâu rồi, tôi hiện tại
muốn mua đồ nhất là . . . . ."Cô đột nhiên dừng lại không nói, cười cười nhìn hắn.
"Là cái gì?"
"Quần áo của anh a! Đi thôi, chúng ta đi mua." Thiên Thiên nóng nảy lôi kéo hắn, nâng túi lên lưng của cô, một đường xông ra bên ngoài.
Bị cô kéo đi Trí Đạc lại lần nữa giật mình sửng sốt.
Tại sao? Khi hắn thật vất vả tự nói với mình cô làm như vậy là có mục đích, cũng nói mình tin tưởng cô là một Đại tiểu thư kiêu căng thì lại cứ
toát ra nhiều như vậy khiến cho hắn cảm giác chính mình có chút ý tưởng
rất không nên mà đắc ý đây?
Hắn như cũ không hiểu, cô rốt cuộc là một cô gái như thế nào?
☆ ☆ ☆
Tại sao đẹp mắt như vậy chứ?
Thiên Thiên tay phải cầm một áo T shirt màu xám nhạt có vân nghiêng, tay trái cầm một áo T shirt màu đen không bâu, không ngừng ở trên người hắn so
với, do dự muốn mua một món kia mới phải.
Cô thay hắn mua sắm
thêm vài kiện T shirt nhẹ nhàng, quần jean, giúp hắn mua quần áo phí chi tiêu của cô đã ra ngoài dự tính quá nhiều, nhưng cô vẫn không nhịn được coi lại hai kiện áo T shirt này.
Màu xám tro lịch sự, màu đen
quá đẹp trai, hai kiện cũng có đặc sắc riêng, cô thật thích, nhưng mà
nếu như mua hai kiện quần áo này nữa, tình hình kinh tế của cô sẽ rất eo hẹp, sáu ngàn bảng Anh là số tiền hai người bọn họ chỉ có chi tiêu
trong hai tháng này, ở Anh quốc này là quốc gia chi phí cao muốn dùng
sáu ngàn bảng Anh trải qua cuộc sống, sẽ rất cực khổ.
Hôm qua đã cho Trí Đạc hai ngàn đồng mua thức ăn, hiện tại cô lại tốn một đống. . . . . . Rốt cuộc có nên mua hay không đây?
Thiên Thiên lần đầu tiên trong đời vì tiền mà phiền não như thế, cô bây giờ
mới biết cô trước kia trải qua có nhiều hạnh phúc, cuộc sống ở trong
hoàn cảnh giàu có, cô chưa bao giờ từng vì loại chuyện tiền mà do dự như vậy, hôm nay, cô vì thích mua quần áo cho bé trai mà cô nếm qua cảm
giác kỳ diệu khó mà giải thích.
"Thế nào?" Trí Đạc không biết cô
thỉnh thoảng cau mày, vẻ mặt thỉnh thoảng cười khổ là vì cái gì, chẳng
lẽ là bởi vì tưởng tượng bộ dạng hắn mặc vào những quần áo này mà chật
vật?
"Không có gì, tôi chỉ là đang suy nghĩ bộ dạng anh mặc quần
áo này mà thôi." Rất tuấn tú! Nhìn rất tốt, cho nên trái lo phải nghĩ
một hồi, cô vẫn là cắn răng nhịn đau mua.
Kêu người bán tính
tiền, trả tiền rồi, đem túi lớn quần áo giao cho hắn xách, Thiên Thiên
mới nghĩ tới cuối cùng đại công cáo thành, lúc này mới phát hiện dưới
chân hắn mang giày da đen soi người, cô không khỏi sửng sốt.
Nếu
như hắn mặc quần áo đều là tây trang chính thức, như vậy, giầy duy nhất
hắn mang, chỉ có một đôi giày da đen dưới chân này, cô là có thể lý giải .
Bọn họ vì đoạn đường này mà tiết kiệm tiền, nhất định sẽ tận
lực ít xài tiền không kêu taxi mà đi bộ, hắn sẽ cần một đôi giầy thoải
mái.
Thay hắn mua những thứ mà thợ may làm ra cẩu thả đã thật xin lỗi hắn, cũng không thể vì tiết kiệm tiền mà tùy tiện mua một đôi giày, cho nên, cô kéo Trí Đạc đi dạo có chút không nhịn được, gần đâ