
rình mò. Bạn biết rõ có một đôi mắt lạnh lùng trong bóng tối nhìn bạn, bạn cũng biết đã rơi vào bẫy của nó, nhưng bạn chỉ có thể chờ đợi sự tấn công của nó trong nỗi sợ hãi tột cùng, không thể thoát ra.
Khi Sơ Vũ về đến nhà, cô em họ đang kể cho cả nhà nghe chuyện xảy ra ở quán trà. Cô bé vẫn còn chưa hết hoảng hốt, vẫn không quên thêm mắm thêm muối thuật lại toàn bộ câu chuyện. May mà lúc sự việc xảy ra, cô bé bị chắn ở đằng sau lưng Sơ Vũ nên không nhìn thấy màn then chốt nhất. Do đó, em họ cũng chỉ miêu tả hiện trường hỗn loạn và vụ Sơ Vũ đột nhiên mất tích, chứ không tiết lộ điều gì đặc biệt.
Sơ Vũ vừa bước vào phòng, cả nhà dồn mọi ánh mắt về phía cô. Gương mặt cô trắng bệch, vẫn còn vẻ hoảng loạn. Mấy vị trưởng bối liếc nhìn nhau, rồi bố Sơ Vũ liên tiếng: "Tiểu Vũ, con làm sao vậy?".
"...Không sao ạ..."
Sơ Vũ cố trấn tĩnh trả lời. Bác hai ngồi bên cạnh chau mày tỏ ý không vui: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cháu có thể bỏ mặc em gái chạy mất hút. Có người chị như cháu làm gì hả?".
Sơ Vũ ngẩn người, ý thức được cả nhà đang đợi câu trả lời của cô. Em gái họ cũng nghiêng đầu nhìn Sơ Vũ, ánh mắt lộ vẻ khó nắm bắt. Đúng lúc mẹ Sơ Vũ định lên tiếng giải thích thay cô, cô đã bình tĩnh trở lại , mở miệng nói một cách thản nhiên: "Lúc đó có người tưởng nhầm cháu là bạn gái của anh ta, lôi cháu lên xe. Sự việc đột xuất quá, làm cháu không kịp phản ứng. Đợi đến khi phát hiện nhầm lẫn, anh ta liền thả cháu xuống xe. Lúc cháu quay lại quán trà, Tiểu Hân đã đi rồi".
Bác hai chỉ hừm một tiếng rồi không nói gì. Mẹ Sơ Vũ liếc nhìn bố cô, rồi đứng dậy nói với ông nội: "Ba! Phòng của Tiểu Vũ dọn dẹp xong rồi. Trời vẫn còn sớm, con đưa con bé lên phòng sắp xếp đồ đạc ạ".
Ông nội gật đầu: "Đi đi! Hôm nay Tiểu Vũ cũng bị kinh sợ rồi, về phòng nghỉ ngơi đi cháu".
"Cám ơn ông nội. Bà nội, ba, bác hai, thím hai, bác ba thím ba, chú tư, Tiểu Hân, cháu lên phòng trước ạ".
Sơ Vũ chào mọi người, rồi đi xuyên qua đại sảnh trước sân rồi lên lầu. Mẹ Sơ Vũ vừa đi vừa quay đầu nhìn ra phía sau, đến lúc không nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên dưới, bà mới thở dài lên tiếng: "Gần đây, bác hai con mâu thuẫn với mọi người vì chuyện nhà cửa. Hôm nay, Tiểu Hân về kể bị con bỏ lại, bác ấy rất không vui, con đừng để ở trong lòng".
"Không đâu mẹ".
Sơ Vũ mỉm cười, trong lòng cô hiểu rất rõ. Ngôi nhà lớn như vậy, do ông bà nội vẫn còn mạnh khỏe nên cả gia đình sống cùng nhau. Nhưng dù sao, ông bà cũng ngoài 90 rồi, điều này liên quan đến vấn đề phân chia tài sản. Lúc cô mới về nhà, sở dĩ có không khí náo nhiệt là do ý của ông bà nội, muốn chúc mừng cô cháu gái đi xa lâu ngày. Còn trong lòng những người ở bên dưới nghĩ gì, không ai biết được. Có điều, cô thật sự không hiểu tại sao em gái họ lại tỏ ra thù địch với cô.
Nghĩ ngợi một hồi, Sơ Vũ cũng tới căn phòng của mình. Căn phòng rất đơn giản, một bên cửa ra vào, một bên cửa sổ, còn hai mặt là tường, cửa sổ đối diện cửa ra vào, bên tường có một tủ quần áo và một giá sách. Hành lý của Sơ Vũ ký gửi từ Thái Lan về vẫn chưa dỡ ra. Mẹ cô xách túi to túi nhỏ vào phòng cô, thở dài: "Chắc phải mất mấy ngày mới sắp xếp xong. Con cũng không cần vội, dù sao con cũng đã quyết định về nhà rồi. Chúng ta có nhiều thời gian, từ từ rồi tính đi".
Sơ Vũ hồn vẫn để trên mây, chỉ ậm ừ đáp lời mẹ cô. Sơ Vũ đảo mắt qua đống hành lý. Ánh mắt cô đột nhiên dừng lại một chiếc hộp bọc giấy da bò để trên giường. Trước khi về nước, Sơ Vũ tự tay gói đồ, cô nhớ là mình không dùng giấy da bò bọc đồ bao giờ. Sơ Vũ cảm thấy kỳ lạ, vừa lúc đó, mẹ cô cúi người định dỡ chiếc hộp, Sơ Vũ bước qua ngăn lại: "Mẹ! Hôm nay con vẫn chưa ăn gì cả. Bây giờ bụng con đói quá, mẹ đi nấu giúp con bát mỳ được không ạ?".
"Con bé này!".
Miệng thì có vẻ trách móc nhưng mẹ Sơ Vũ liền bước đi ngay. Đến cửa, bà quay đầy lại "Mỳ trộn nhé".
"Vâng ạ".
Sơ Vũ đi theo nhìn mẹ cô xuống tầng một, cô mới quay lại cầm cái hộp lên. Cái hộp rất nhẹ, lắc lắc cũng không thấy tiếng động bên trong. Sơ Vũ dùng kéo cắt lớp giấy bọc bên ngoài rồi mở hộp, lôi thứ ở bên trong ra. Trong giây lát, Sơ Vũ cảm thấy như bị sét đánh trúng đầu, gương mặt cô trở nên trắng bệch.
Trong hộp là bộ quần bò, áo phông Sơ Vũ mặc hôm bị bắt cóc ở Chiang Rai. Lúc đi cùng Lục Tử Mặc đến mê cung, cô đã thay bộ váy dài, vì vậy quần áo này bị bỏ lại ở sơn trại. Sơ Vũ thật sự không ngờ, cô lại nhìn thấy bộ quần áo ngay tại nhà mình. Bên dưới bộ quần áo có một mảnh giấy, trên viết dòng chữ bằng tiếng Thái "9h tối thứ sáu. Shangri-La, phòng 1218".
Đầu óc quay cuồng, Sơ Vũ lùi lại mấy bước mới đứng vững. Gói đồ này vừa được chuyển đến đây, có nghĩa là, anh ta nắm rõ mọi đường đi nước bước của cô? Hay đây là một sự uy hiếp của anh ta, bởi nơi này không chỉ có một mình cô, mà có cả gia đình cô.
Sơ Vũ càng nghĩ càng sợ hãi, không biết xử lý chuyện này thế nào. Báo cảnh sát ư? Đụng phải người như Lục Tử Mặc, cô không dám đem sự an toàn của người thân ra đánh cược. Bỏ trốn ư? Cô đã từ Thái Lan bỏ về Trung Quốc, khoảng cách như tới chân trời góc bể, cô còn có thể trốn đi đâu?
Ngày nhận