
ay của sân bay, trên tay cầm một túi tài liệu, hắn đi thẳng lên tầng hai. Cửa phòng đợi VIP mở ra. Sơ Vũ mở to mắt nhìn một người đàn ông và một người phụ nữ mặc bộ quần áo cô và Lục Tử Mặc vừa bỏ lại bước đến bên cửa. Người phụ nữ nhận túi tài liệu gật gật đầu, rồi quay người đi theo anh chàng đóng giả Lục Tử Mặc về hướng lối đi màu xanh.
Đợi hai người đó đi khỏi, Lục Tử Mặc mới kéo Sơ Vũ đứng dậy, đi xuống tầng hầm rồi theo dòng người ra khỏi sân bay. Họ không đi xa, mà vào một khách sạn ở gần sân bay.
Đến phòng khách sạn, Lục Tử Mặc bỏ mũ và kính, nằm thoải mái trên giường. Sơ Vũ thấy trên cánh tay anh ta có vết máu đỏ tươi: "Anh bị thương sao?".
Lục Tử Mặc nhìn lên cánh tay mình, nhíu nhíu mày: "Vừa nãy, tôi bị mèo cắn trong lúc rơi xuống đất".
Hóa ra, thứ cô cắn chặt lúc đó chính là cánh tay của Lục Tử Mặc, Sơ Vũ quay người: "Tôi đi hỏi xem có thuốc gì không rồi xử lý vết thương cho anh".
Lục Tử Mặc lập tức đứng dậy nắm chặt tay Sơ Vũ cười cười: "Trong nhà vệ sinh có tủ thuốc".
Sơ Vũ ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô hoảng loạn giật tay ra. Lục Tử Mặc buông tay Sơ Vũ, lại ngồi xuống giường nhìn cô. Sơ Vũ không chịu nổi ánh mắt của anh ta, vội vàng bước vào nhà vệ sinh, cô cảm thấy tim mình đập thình thịch.
"Phải bình tình, bình tĩnh, nhất định bình tĩnh mới được", Sơ Vũ vừa nhủ thầm vừa mở tủ lấy hộp đựng thuốc. Đã biết Lục Tử Mặc thích chơi trò vờn mồi, chỉ cần cô cẩn thận ứng phó, cô sẽ được an toàn.
Sơ Vũ quay người, giật bắn mình khi thấy Lục Tử Mặc đã cởi áo và đứng ở cửa nhà vệ sinh từ khi nào. Anh giơ tay, túm lấy hộp thuốc rơi từ trên tay Sơ Vũ xuống, hơi nhíu mày: "Cẩn thận một chút".
"...Biết rồi".
Sơ Vũ cầm hộp thuốc, run run: "Tôi...tôi giúp anh xử lý vết thương".
Lục Tử Mặc giơ cánh tay, ánh đèn điện vàng cam trên trên tường chiếu xuống làn da anh, tạo thành màu đồng rực rỡ. Hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra khiến Sơ Vũ càng bất an. Nhà vệ sinh rất nhỏ, Lục Tử Mặc ép Sơ Vũ đến tận góc tường. Cô cố gắng tập trung toàn bộ sự chú ý vào vết thương của Lục Tử Mặc. Sơ Vũ nhanh chóng sát trùng, rồi bôi thuốc. Ngẩng đầu bắt gặp vẻ mặt của anh ta đang chăm chú nhìn cô, đầu óc Sơ Vũ bỗng nhiên trống rỗng, muốn nói lời gì đó nhưng không thể mở miệng.
Sơ Vũ nắm chặt cuộn vải băng trong tay, tim cô đập liên hồi. Trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh anh ta cuồng nhiệt hôn cô trước đây, Sơ Vũ bất giác nuốt nước bọt, mỉm cười gượng gạo: "Xong...xong rồi...".
Lục Tử Mặc đột nhiên quay người bước ra ngoài, Sơ Vũ thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ chưa khỏi cửa, người đàn ông bỗng dưng quay lại, khiến Sơ Vũ giật mình: "Còn gì nữa?"
Lục Tử Mặc yên lặng một lát, rồi nói lạnh lùng: "Em hãy ghi nhớ, đừng rời khỏi tầm mắt của tôi".
Ý anh ta là gì? Sơ Vũ không hiểu, con người có năm việc đại sự là ăn uống ỉa đái ngủ, hai việc đầu tiên thì không nói làm gì, chẳng nhẽ ba việc còn lại cũng không rời khỏi tầm mắt anh ta?
Lục Tử Mặc rõ ràng đọc được ý nghĩ của Sơ Vũ. Anh ta lim dim mắt nhìn cô, gật đầu: "Đúng!". Sơ Vũ lập tức nín lặng. Trời càng lúc càng về khuya, Sơ Vũ nằm im trên giường không động đậy, căn phòng yên lặng đến mức khó chịu. Sơ Vũ vô cùng căng thẳng, cô giữ nguyên tư thế thẳng người cứng đờ như khúc gỗ.
Chỉ vì có thêm một người nằm bên cạnh Sơ Vũ.
Không biết Lục Tử Mặc đã ngủ chưa? Anh ta nằm cách cô không xa. Ban đêm nhiệt độ không khí xuống rất thấp, trong phòng như bị một lớp hàn khí bao phủ, mà họ chỉ đắp chung một tấm chăn bông khá mỏng, Sơ Vũ như cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập mùi vị đặc trưng của Lục Tử Mặc.
Đây cũng không phải lần đầu tiên ngủ chung với Lục Tử Mặc. Lúc ở sơn trại, Sơ Vũ còn gần như khỏa thân nằm bên cạnh anh ta, vậy mà cô vẫn ngủ ngon lành đến sáng, tại sao lần này cô lại hồi hộp như vậy? Sơ Vũ cố khống chế hơi thở của mình, do duy trì một tư thế quá lâu, toàn thân cô hơi tê tê. Sơ Vũ hết sức nhẹ nhàng, từ từ co duỗi chân tay để thả lỏng cơ bắp. Nào ngờ, Lục Tử Mặc đột nhiên ngồi dậy, khiến Sơ Vũ giật mình, bất động ngay tức khắc.
Đầu giường bên cạnh bỗng nhẹ hẳn, có tiếng sột soạt quần áo vọng đến, Sơ Vũ hé mắt nhìn, Lục Tử Mặc để thân trần chỉ mặc quần dài, đi đi lại lại trong phòng. Phòng khách sạn trải thảm mềm, nên bước đi của anh ta giống như loài báo di chuyển trong đêm tối, không hề phát ra tiếng động.
Lục Tử Mặc đi vài vòng, anh có vẻ bực bội vò đầu mình. Sau đó, anh quay người bước đến bên cửa sổ, rút bật lửa châm điếu thuốc. Ngọn lửa lửa xanh lóe lên trong đêm tối rồi phụt tắt.
Lục Tử Mặc khép mi mất, dựa bên cửa sổ, một làn khói trắng xuất hiện rồi tan biến mất. Mặt anh ta bị khói trắng che lấp, nhìn không rõ sắc mặt. Lục Tử Mặc dường như tập trung nghĩ ngợi điều gì, anh ta hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Sơ Vũ cảm thấy cơ thể mình không thể chịu đựng hơn, cô giả bộ ngủ say, xoay người quay lưng về phía Lục Tử Mặc. Cơ bắp bất động một thời gian dài tệ hơn cô tưởng. Vừa co chân, bắp chân bắt đầu bị chuột rút, Sơ Vũ kêu một tiếng ngồi bật dậy.
Lục Tử Mặc giật mình và bị sặc thuốc, anh ta ho vài tiếng, quay người trừng mắt nhìn Sơ Vũ. Hóa ra tro