
anh ta là thằng điên hay cô phát điên?
Sơ Vũ chùi ít rượu còn đọng lại trên mép chăm chăm nhìn Lục Tử Mặc. Cô cố ý hành hạ anh, còn anh lại tự nguyện để cô hành hạ. Sơ Vũ cúi đầu: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi giết tình nhân của Sophie".
Giọng nói của Lục Tử Mặc rất nhẹ, giống như chuyện này chẳng liên quan đến anh. "Về danh nghĩa, Sophie vẫn là vị hôn thê của tôi. Tôi vốn chẳng thèm để ý đến chuyện của của cô ta. Nhưng đột nhiên, tôi không muốn tiếp tục dính dáng đến cô ta nữa. Người đàn ông đó xui xẻo. Hắn vào phòng ngủ của Sophie đúng lúc tôi có mặt ở đó, thế là tôi giết hắn ngay tại chỗ".
Sơ Vũ lặng lẽ nghe Lục Tử Mặc nói chuyện. Anh hơi động đậy người, chỉnh lại tư thế nằm. Vết thương trên ngực nhói đau khiến anh cúi xuống nhìn, rồi liếc Sơ Vũ bằng ánh mắt nghi hoặc: "Hạt mưa nhỏ, tay nghề của em hình như xuống cấp nhiều. Em xem các vết khâu đi, chẳng thẳng hàng ngay lối gì cả. Tôi hơi thấy hối hận vì ban nãy để mặc em muốn làm gì thì làm".
Sơ Vũ không tiếp lời, Lục Tử Mặc ngừng một lát: "Sophie trở mặt với tôi, nói tôi không nên giết người của cô ta ngay trên địa bàn của cô ta, đánh chó cũng phải nể mặt chủ nhân". Giọng nói Lục Tử Mặc trở nên lạnh lùng: "Tôi biết cô ta sẽ không bỏ qua. Nhưng không ngờ con đàn bà đó trước mặt mọi người để tôi đi khỏi sơn trại, sau đó cử bao nhiêu người ở bên ngoài ám hại tôi. Nếu lần này giết được tôi, chắc cô ta sẽ đẩy hết tội cho tên tình nhân bị tôi giết đó".
"Anh biết rõ Sophie muốn lấy mạng anh, anh vẫn nguyện kết hôn với cô ta. Rốt cuộc thứ anh muốn đổi là thứ gì mà quan trọng đến mức anh đánh cược cả mạng sống của mình?"
Sơ Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu. Lời nói của cô khiến hai người rơi vào không khí trầm mặc một hồi. Lục Tử Mặc nhìn cô, gương mặt ngày càng lạnh lẽo: "Hạt mưa nhỏ, có nhiều chuyện em không biết sẽ càng an toàn hơn".
Đây chính là thái độ của Lục Tử Mặc. Anh ta cuối cùng vẫn vạch rõ ranh giới giữa hai người. Anh không định để cô xen vào cuộc sống của anh, không muốn cho cô biết những chuyện liên quan đến anh. Nếu đã vậy, tại sao anh ta còn lôi cô vào, tại sao lại phá hoạt cuộc sống yên bình của cô, tại sao lại khiến cô hết lần này đến lần khác rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm vì anh ta?
"Lục Tử Mặc, thế nào cũng có ngày anh chết mà không rõ nguyên nhân vì sao..."
Sơ Vũ đứng dậy đi xuống tầng dưới, như muốn tránh xa người đàn ông này. Sau lưng Sơ Vũ vọng đến tiếng nói của Lục Tử Mặc, không rõ là thật hay chỉ là ảo giác của cô: "...Tôi là người chết từ lâu rồi...". Diện tích cả cái hang cộng lại cũng không tới 100m2. Sơ Vũ dù muốn tránh mặt Lục Tử Mặc, cũng chẳng biết trốn đi đâu. Hơn nữa anh đang bị thương, không thể không quan tâm. Sơ Vũ đấu tranh với bản thân một hồi lại đi lên gác xem tình trạng sức khỏe của anh. Không ngờ, Lục Tử Mặc vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên ghế, mắt nhắm nghiền ngủ say.
Ba Dữ mang cơm đến một lần. Hang động thông gió tốt, cũng khá sáng sủa, ở trong này không đến nỗi quá buồn chán. Nơi ở của Lục Tử Mặc còn có nhiều sách, tuy đa phần là sách liên quan đến quân sự nhưng để giết thời gian cũng không đến nỗi nào.
So với thời tiết nóng nực ở bên ngoài, trong hang đá rất mát mẻ. Bên trên còn có đường dẫn nước suối xuống dưới, vừa có thể dùng để uống, vừa tắm rửa và đi vệ sinh. Nhà vệ sinh trên tầng hai thậm chí lắp cả bồn cầu giật nước. Đúng là nhân loại có khác, đi đến đâu cũng có dấu ấn của cuộc sống văn minh.
Sơ Vũ dùng nước suối rửa tay, nước từ trên núi cao chảy xuống mát lạnh. Cô quay đầu nhìn Lục Tử Mặc, nghĩ ngợi một hồi rồi lấy cái ấm đồng hứng nước, đặt lên bếp lửa trên tầng hai. Bên lửa làm bằng sắt đóng vào vách đá. Không biết bếp này bao lâu không dùng rồi, thanh sắt bám đầy vết dầu đen và tro bụi trắng. Sơ Vũ cầm cái cặp gắp than quệt vài cái, đám tro bụi rơi xuống đống củi.
Sơ Vũ không cần ngọn lửa lớn lắm, chỉ cần đun nước nóng là được. Trong lúc Sơ Vũ mải tìm cách bật lửa, Lục Tử Mặc đã tỉnh dậy. Nhìn cô cúi đầu bận rộn, anh không nhịn được lên tiếng: "Này"
Sơ Vũ giật mình ngước nhìn Lục Tử Mặc: "Anh tỉnh rồi à?".
"Ừ", Lục Tử Mặc nói lạnh nhạt: "Em đang làm gì vậy?"
"Tôi cần đun ít nước nóng", Sơ Vũ đặt ấm đồng xuống nhìn Lục Tử Mặc: "Có lửa không?"
"Bếp đó bộ phận thoát khí bị tro bụi bịt chặt rồi, không dùng được từ hồi mùa đông"
Lục Tử Mặc nói xong liền nhắm mắt, tựa như rất mệt mỏi. Sơ Vũ xuống tầng dưới mang đồ ăn lên: "Anh ăn chút gì đi. Ba Dữ vừa đem tới".
Lục Tử Mặc không mở mắt, chỉ hơi lắc đầu. Sơ Vũ vừa định quay người bước đi, anh liền nắm chặt bàn tay cô: "Ở lại đây với tôi một lúc".
Sơ Vũ đứng đờ ra, cuối cùng cũng ngồi xuống theo ý anh. Lục Tử Mặc nắm chặt bàn tay cô không chịu buông. Sơ Vũ muốn rút tay về càng bị anh nắm chặt hơn. Cuối cùng cô để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Hình như đây là lần đầu tiên Sơ Vũ ngắm nhìn Lục Tử Mặc kể từ lúc quen anh đến nay. Tia nắng chiếu qua khe đá như nhảy nhót trong không trung, lượn lờ trên tóc, trên lông mày, trên môi Lục Tử Mặc.
Bây giờ nhìn kỹ mới thấy, thần sắc của anh khá tiều tụy. Cặp lông mày rậm, sống mũi thẳng nổi bật trên gương mặ