Insane
Quân Hôn Bí Mật

Quân Hôn Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323915

Bình chọn: 7.00/10/391 lượt.

cô vội vàng bắt máy, đầu bên kia bà Lý lớn giọng, dự cảm của cô là thật, “Tiểu Chân sao? Bà nội cháu lại bị tái phát bệnh cao huyết áp, giờ đang ở bệnh viện thành phố. Cháu có việc sao, sao không nhanh vào đây.”Tắt máy xong Nghiêm Chân vội đứng lên, cầm lấy túi chuẩn bị đi ra ngoài. Chợt một cánh tay bắt lấy tay cô, là anh.Nghiêm Chân quay đầu lại, thấp giọng nói, không giấu được vẻ kích động, “Xin lỗi anh, bà nội tôi có chuyện, giờ tôi phải đến bệnh viện ngay.”“Tôi nghe thấy rồi.” Cố Hoài Việt trầm giọng, sau đó mới thấy mặt cô càng xấu hổ hơn. Nghiêm Chân đau khổ nghĩ, bà Lý nói lớn như thế, không nghe được cũng rất khó.“Tôi đưa cô đi.”“Sao?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu.“Bệnh viện thành phố ở thành đông, giờ lại là lúc kẹt xe, bắt xe không tiện nên để tôi đưa cô đi.” Cố Hoài Việt cầm lấy chìa khóa, thấy cô vẫn còn do dự, liền nói, “Hay là cô Nghiêm muốn đạp xe qua?”Thì ra anh ta thấy được lúc cô đến, Nghiêm Chân cầm chặt túi, cắn cắn môi mà nói, “Vâng.” (Tang Thiên Sóc 臧天朔 - http://www.hudong.com/wiki/%E8%87%A7%E5%A4%A9%E6%9C%94 )

Thời điểm đến bệnh viện bà Lý đang đứng ngoài

cửa phòng cấp cứu, khi thấy Nghiêm Chân liền cuống quít lên.

Nghiêm Chân bắt lấy bàn tay của bà Lý, “ Bà Lý,

bà nội cháu thế nào rồi ạ?"

"Tốt hơn nhiều, vừa mới tỉnh lại. Mới vừa

rồi bà cũng cuống cuồng cả lên."

Nghiêm Chân vội vàng muốn đi vào trong, bà Lý

bỗng nhiên kéo tay cô lại, thần sắc có vẻ như muốn nói lại thôi, "Bà nghĩ

cháu vẫn là đừng nóng vội đi vào."

"Làm sao vậy?"

"Còn nhớ không lần trước bà giới thiệu đối

tượng gặp mặt kia cho cháu không?"

Như thế nào bỗng nhiên nhắc tới chuyện này,

Nghiêm Chân sửng sốt, "Nhớ rõ ạ."

Bà Lý nhớ ra chuyện gì đó mà vỗ tay một cái rồi

nói, "Bà nội cháu chính là vì chuyện này mà rất sốt ruột nên nổi giận, lần

này là do sốt ruột tức giận mà ra nha, huyết áp tăng cao. Huyết áp vừa lên,

không phải —— "

Nghiêm Chân có chút sốt ruột, "Rốt cuộc

là chuyện gì xảy ra?"

Chuyện là như thế này, Nghiêm Chân có nhờ bà

Lý ở cạnh nhà canh chừng bà nội mỗi khi cô đi dạy, hai người này bình thường

không có việc gì liền thích ngồi tán gẫu, đề cập đến đều là một ít chuyện nhà.

Hôm nay bà nội nói đến hôn nhân đại sự của cô, đã nghĩ tới đối tượng lần trước

cùng cô gặp mặt kia, sau khi về vẫn không thấy Nghiêm Chân nói gì, bà cũng sẽ

không tò mò. Người là do bà Lý giới thiệu nên bà nội liền nhờ bà Lý gọi điện

thoại cho người nọ.

Người đàn ông ở đầu điện thoại kia từ chối nói,

"Cô gái này nhìn qua không có tâm tư kết hôn, tôi cùng với cô ấy căn bản

là không thể. Bộ dáng không mặn không nhạt, làm cho người ta đoán không ra cảm

xúc."

Lại là cái dạng này, lúc trước bao nhiêu người

đều bị Nghiêm Chân làm cho thành như vậy? Bà nội vừa nghe, cơn tức liền dâng

cao, rồi sau đó thì liền vào bệnh viện.

Nghiêm Chân dở khóc dở cười.

Nghĩ xong, cô vẫn là đẩy cửa ra rồi vào, cô đối

với sự ngăn cản của bà Lý chỉ nói, "Bà không hiểu bà nội cháu rồi, bà nội

nếu tức giận thì phải đợi cháu trở về rồi bà nội mắng cháu đã, bằng không quay

đầu chỉ còn có mỗi mình bà phải chịu thôi."

Bà nội còn chìm trong giấc ngủ nặng nề, Nghiêm

Chân tiễn bước bà Lý, ngồi xuống ở trước giường. Bà nội năm nay đã sáu mười tám

tuổi, cũng không giống như những người già bình thường cùng tuổi khác với tóc

mai hoa râm, nhìn kỹ bà vẫn là có thật nhiều tóc đen, đây là điểm mà bà nội mỗi

khi nghĩ đến vẫn luôn cảm thấy kiêu ngạo. Nhưng là mấy năm qua, vì cô mà tóc bà

cũng đã bạc màu không ít.

Suy nghĩ một chút, Nghiêm Chân cảm thấy thực

có lỗi với bà nội của mình.

Cửa sổ trong phòng bệnh không đóng, từng trận

gió lạnh xuyên thấu qua song cửa thổi vào, Nghiêm Chân thong thả bước đến phía

trước cửa sổ, đóng lại rồi lại nghe thấy bà nội nằm ở trên giường bệnh nói,

"Đừng đóng, để cho gió vào dập lửa cho bà đi."

Nghiêm Chân bật cười, vẫn đóng cửa sổ, đem khuôn

mặt tươi cười đang dâng lên xoay người sang chỗ khác, "Bà nội, trời đã

sang thu rồi, bà muốn bị cảm sao?"

Bà nội hừ một tiếng, "Chết sớm càng tốt,

tỉnh lại nhìn thấy cháu lại cảm thấy càng phiền."

Đã lớn thế rồi mà tính tình càng lúc càng trẻ

con, không biết có phải bà giận quá hay không nữa. Nghiêm Chân dạy tiểu học, ứng

phó với mấy đứa trẻ cũng có không ít kinh nghiệm, cô kéo kéo góc chăn của bà,

“Bà à.”

Bà nội cầm tay cô, tận tình khuyên bảo, “Tiểu

Chân, bà nội đã từng thề trước mộ ba cháu, nhất định phải nuôi dưỡng cháu thành

người, nhìn cháu kết hôn, sinh cháu. Nó không thể chứng kiến thì bà sẽ dùng mắt

của bà nhìn thay cho nó.”

“Nhưng mà Tiểu Chân à, bà nội đã sáu mươi tám

tuổi rồi, cháu còn không chịu giúp bà già này thực hiện giấc mộng đó sao?”

Nghiêm Chân không nói được gì.

Phòng bệnh lại bao phủ bởi một không khí trầm

mặc.

Thật lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên. Cô

quay đầu nhìn lại, đó là phụ huynh của Cố Gia Minh, Cố Hoài Việt.

Cố Hoài Việt gõ cửa một lát mới phát hiện hình

như bây giờ gặp có vẻ không thích hợp, nhưng vẫn bước vào, “Xin lỗi đã quấy rầy

cô Nghiêm, túi của cô để quên trên xe tôi.”

Nghiêm Chân quẫn bách, vội nhận