
tức giận lên.
Đêm đó oán giận cùng với giáo sư
Diệp, thật làm cho anh dở khóc dở cười.
Xem ra bạn học Ôn Nhiễm giận dữ quá nên đi hỏi tội chính người đắc tội với mình, mà đã quên chính mình
sinh trước
ngày sinh dự
tính. Nếu
theo đúng kế
hoạch
thì anh vẫn
có thể
thành công về
nhà cùng cô dưỡng
thai.
Phụ nữ khi đã làm loạn lên thì không thể nói đạo lý được, giáo sư
Diệp
thân thiết
hiểu được điểm này cho nên cũng sẽ không giải thích cho chính mình, hạ thấp bản thân nói vài câu lấy lòng cô, không nghĩ tới bạn học Ôn Nhiễm vẫn buồn bực cho tới hôm nay.
Giáo sư
Diệp hơi
có chút đau đầu,
xoa xoa cái trán, bỗng
nhiên di động
đặt ở một bên vang lên.
Anh dừng lại rồi nhận điên thoại.
Đầu kia là Ôn Hành Chi gọi điện thoại sang đây, là muốn đầu năm mới anh mang Ôn Nhiễm về Ôn gia một chuyến. Nếu đặt vào hoàn cảnh trước đây thì anh đã đồng ý rồi, nhưng
hiện tại Diệp Dĩ Trinh bỗng nhiên tò mò với một việc.
“Anh trở về rồi sao?”
Đầu bên kia quả nhiên trầm mặc một chút, “Nói sau đi.”
Chuyện của mấy người bên kia so với chuyện của anh cùng Ôn Nhiễm càng phức tạp hơn,
Diệp Dĩ
Trinh cũng không tùy tiện
cho ý kiến
được.
Trong khi trong điện thoại không có tiếng nói gì thì thanh âm huyên
náo của
mấy đứa nhỏ xuyên tới, ngay cả Ôn Hành Chi ở đầu kia điện thoại cũng có thể nghe được.
“Náo nhiệt như
vậy
sao?”
“Uh, cả lớn cả nhỏ gì đang làm loạn ở đây.”
Lời này nói ra nhưng trước mặt của Cố Hoài Việt cùng Cố Hoài Ninh thì rất bình thường, trước mặt những người ba mươi
tuổi còn
không có con thì nghe thấy
lời này
sẽ
không cần
phải
nghĩ nhiều
rồi.
Ôn Hành Chi bất động thanh sắc mà tắt điện thoại, xoay người nhìn về phía mảnh tuyết trắng ngoài cửa sổ, cả thế giới trước mắt anh trắng như
tuyết.
Tết năm nay Ôn Viễn không muốn trở lại thành phố B, vì thế anh liền mang cô đến thành phố T ở. Thành phố T này đã có vài ngày có tuyết rơi
rồi,
gió lạnh
đến tận xương
vẫn gào
thét ở
ngoài cửa
sổ, mà
trong phòng thì rất
yên lặng
và ấm áp.
Ôn Viễn đang xem sách.
Ôn Hành Chi đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn cô trong chốc lát, xoay người mang chiếc áo khoác tới rồi lại đem Ôn Viễn từ trên giường bế lên.
“Anh làm gì vậy?” Cô bị động tác của anh dọa cho hoảng sợ.
Người này sáng sớm đã bắt đầu xử lý công việc, vì đề phòng cô quấy rầy anh nên trước tiên đưa
cho cô một
quyển tạp chí để xem. Tiểu cô nương
Ôn Viễn
buồn bực vô cùng, trước mặt anh ném trả lại cuốn tạp chí, từ trong túi sách của chính mình lấy ra một cuốn tiểu thuyết ngôn tình để xem. Nếu như
là lúc trước,
Ôn tiên sinh khẳng
định sẽ giáo huấn cô vài câu, nhưng
hiện tại tiểu cô nương
này được
sủng
quá nên càng ngày càng không kiêng nể gì anh, anh nếu muốn làm cho cô chịu thua thì biện pháp chỉ có thể có một.
“Em mặc quần áo đi, chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi ra ngoài làm gì chứ?” Ôn Viễn chu miệng, “Em muốn đọc sách.”
“Một quyển ngôn tình hạng ba thì có cái gì tốt chứ? Buông nhanh cho anh.”
“Cái gì mà ngôn tình hạng ba chứ?” Tiểu cô nương
không vui ý, “Anh từng
làm lính sao? Vẫn
là bộ
đội đặc chủng sao?”
Tiểu cô nương
vô ý thức
lấy anh
so sánh với
người đàn
ông khác, đây được
xem như điều
tối kỵ đối với bạn trai hoặc là ông xã của mình.. Ôn tiên sinh vẫn duy trì trầm mặc, tay đặt ở bên hông cô chậm rãi tăng lực lên.
Ôn Viễn vẫn không phát hiện ra rằng trên mặt Ôn tiên sinh càng bình tĩnh
thì bên trong lửa
giận
càng mạnh,
vẫn cằn nhằn liên miên như
cũ, “Anh xem, nam nhân vật
chính trong cuốn
tiểu
thuyết
này tham gia quân ngũ, là bộ
đội đặc chủng. Tuy rằng người ta lui về làm một người quân nhân bình thường, mà một người quân nhân bình thường cùng một người không tham gia quân ngũ quả thật là không giống nhau.”
Ôn tiên sinh quay đầu đi, mắt nhìn đến tác giả của cuốn tiểu thuyết thì rất là khinh thường, “Ngay cả bút danh của một người mà cũng ẩn dưới con mèo cho được thì có thể viết ra cái gì văn vẻ chứ?”
Ôn Viễn chán nản, quyết định không cùng anh nói chuyện nữa. Cô muốn tránh thoát khỏi bàn tay của anh nhưng
lại bị anh nắm lấy cổ tay.
“Kết cục như thế nào?”
“Hả?” Anh hỏi không đầu không đuôi, Ôn Viễn nhất thời phản ứng không kịp.
“Quyển sách này có kết cục như
thế
nào?” Anh nhíu mày, thản
nhiên hỏi.
“Đương nhiên là Happy
ending rồi.
Đều có
baby, ôi lại
còn nói nữa,
trong quyển
sách này trừ
bỏ nam
nhân vật
chính còn có một
tiểu gia
hỏa rất hoạt bát nữa.. hihi…”
Lông mày của Ôn tiên sinh lúc này bắt đầu nhếch lên, nhân vật nam chính trong một cuốn tiểu thuyết hư
cấu đều có kết cục tốt hơn
so với
anh.
Ôn tiên sinh cảm thấy chính mình không thể lại bất động thanh sắc được nữa rồi.
“Em không đi ra phải không?” Anh nói.
“Em ở nhà xem tiểu thuyết.” Ôn tiểu cô nương
mặt mày
hớn hở.
“Em cũng không cần xem tiểu thuyết nữa.” Anh không để ý đến sự giãy dụa của cô, lấy quyển sách trên tay cô, “Chúng ta
làm một
chút chuyện
nhỉ?”
“Cái
gì? Làm gì chứ?” Ôn tiểu cô nương lắp bắp nhìn anh đang chồm người lại đây,
bị một bóng
người bao
phủ lên
khiến cô
nhất thời cảm