
hết sức nổi bật. Lúc này nói đến bất quá là muốn để cho cô hâm mộ một chút, nhưng
mà...
Nghiêm Chân giấu giếm nở nụ cười, thật sự là người ngây thơ.
Bên này Cô Lý thấy cô muối dầu không dính (ý nói không bị ảnh hưởng gì ấy ), cũng ngượng ngùng về chỗ ngồi, không hề hỏi gì nữa. Trong văn phòng nháy mắt một mảnh yên tĩnh, thẳng đến khi cửa lại bị đẩy ra, không khí trầm mặc mới bị đánh vỡ.
"Cô Nghiêm!" Một tiểu cô nương
tết tóc
đuôi sam hấp
tấp vọt vào, Nghiêm Chân nhận ra, đây là lớp trưởng của lớp mà tuần trước cô vừa mới bổ nhiệm, Lý Giai Giai.
"Làm sao vậy?" Cô ôn hòa hỏi.
Lý Giai Giai nuốt ngụm nước miếng, "Cô Nghiêm, trong lớp có bạn đánh nhau, em…. Em khuyên
không được."
"Sao?" Cô nhíu mày, rồi sau đó cúi người thay Lý Giai Giai lau mồ hôi, "Được rồi, em đi về trước đi, cô lập tức đến lớp ngay."
Nghiêm Chân là một giáo viên nhân dân vẻ vang. Bất quá, giáo viên ở trong trường này dường như
không được
kính trọng.
Bởi vì
trường học nơi
cô công tác chiếm đại đa số chính là con em của những cán bộ cao cấp, lại phần lớn là trẻ con, bình thường không gây chuyện là tốt lắm rồi. Lần này, lại gây chuyện sao ——
Lớp 3 năm 2. Cả lớp có 36 nhóc mà giờ phút này chia làm hai nhóm
phân biệt,
đứng ở phía sau hai cậu bé cầm đầu. Hai bé trai này hiển nhiên đã trải qua một phen đấu đá, trên mặt đều có vết thương
lớn nhỏ khác nhau. Trong đó một bé trai đang một bên lau nước mắt một bên lau nước mũi, hiển nhiên bị thương
có vẻ
nặng hơn.
Một nhóc
khác đang liếc
mắt
nhìn cậu
bé, đầu
vểnh thật cao.
"Cố Gia Minh, cậu đả thương
cậu ấy, nhanh tới nói xin lỗi đi." Lớp phó Lâm Tiểu Tiểu nói.
Cậu bé đầu vểnh thật cao thản nhiên nhìn cô một cái, tiện đà khinh thường xoay người đi.
"Cố Gia Minh!" Lâm Tiểu Tiểu dậm chân, người này như
thế nào
ngốc như
vậy chứ, đợi đến khi Lý Giai Giai gọi cô giáo tới, cậu ta không thể nào chịu nổi.
"Không." Cố Gia Minh nói, vừa bi thương
lại cảm thấy bất bình, tức giận nhìn Lâm Tiểu Tiểu không thèm chấp nhất, "Cậu rốt cuộc là ở phe nào hả? Cậu nếu đứng bên tớ thì cũng đừng khuyên tớ đầu hàng quân địch chứ? Ba tớ nói, trên chiến trường thà chết chứ không chịu khuất phục!"
Lâm Tiểu Tiểu nghẹn họng, tầm mắt thoáng nhìn qua thấy một đạo thân ảnh cao lớn yểu điệu hướng bọn họ đi tới, xong rồi cô giáo đến đây ——
Nghiêm Chân đi vào phòng học, liếc mắt một cái liền thấy rõ ràng hai nhân vật cầm đầu vụ ẩu đả này, Cố Gia Minh cùng Lâm Tử, trong lớp học nổi danh quỷ gây sự, làm chuyện xấu chính xác chỉ có hai người này. Nhưng
hai người
bình thường
không quan hệ
này, giống
như hôm nay lại giương
kiếm sẵn sàng giằng co đánh nhau, nhưng
thật ra
lại là
lần đầu tiên.
"Mấy đứa sao lại thế này hả?" Nghiêm Chân thản nhiên hỏi.
Lâm Tử khóc thảm chỉ vào Cố Gia Minh nói, "Cô
Nghiêm, em chỉ
nói cậu
ấy có
một câu
mà cậu
ấy liền đem em đánh thành thế này, huuhu. Cô Nghiêm, cô phải
làm chủ cho em!"
Nghiêm Chân giống như trấn an, vỗ vỗ đầu Lâm Tử
rồi lại hỏi, "Uh, vậy em nói bạn ấy cái gì thế?”
Lâm Tử hít cái mũi một cái, khúm núm nói,
"Em…Em đã nói ba cậu ấy lần này khẳng định lại không đến họp phụ huynh. Kết
quả… cậu ấy… cậu ấy liền đánh em.”
"Đánh cậu ta là xứng đáng." Cố Gia
Minh như là một con mèo bị đạp phải đuôi, nhất thời dựng thẳng lông mao lên.
Khó trách ——
Nghiêm Chân đem cảm xúc kích động của bạn nhỏ
trấn an xuống, "Được rồi, không có việc gì thì tan học về nhà." Rồi
sau đó nhìn về phía bạn học nhỏ Cố Gia Minh đang phẫn nộ kia.
"Cố Gia Minh, đến văn phòng của cô một
chuyến."
Bạn nhỏ Cố Gia Minh nhất thời lông mi nhíu lại
một đường, cầm lấy túi sách nhỏ, hiên ngang lẫm liệt ở trước ánh mắt nhìn chăm
chú của mọi người đi theo cô giáo đi ra ngoài.
Mưa đã tạnh, Nghiêm Chân trở lại trong văn
phòng, chuyện đầu tiên cô làm chính là mở cửa sổ ra. Tia nắng chói chang giữa
mùa hè, một trận mưa mạnh mẽ trút xuống gột rửa đi không ít, không khí thản
nhiên se se lạnh.
Cô nhìn qua Cố Gia Minh ở góc tường, đem cậu
bé gọi lại đây. "Không phục sao?"
Bạn nhỏ bĩu bĩu môi, không nói chuyện.
"Có phải em ra tay đánh bạn trước hay
không?"
"Vâng." Không tình nguyện thừa nhận,
thế nhưng rất nhanh lại mở miệng thanh minh, "Ai biết được cậu ấy lại yếu
như vậy, em mới xuất ra một bộ quyền quân đội mà có thể đem cậu ta đánh ngã ra
đất như thế."
Nghiêm Chân bật cười, "Quyền trong quân đội
chính là dùng để cho em đánh người sao?"
Bạn học nhỏ Cố Gia Minh nghiêng đầu tự hỏi một
lát rồi trả lời, "Phòng thân."
"Thế.. vì sao ra tay đánh Lâm Tử?"
"Ai bảo cậu ấy nói ba em sẽ không đến họp
phụ huynh!"
Nghiêm Chân uh một tiếng, "Thế có phải ba
của em đã không đến họp phụ huynh vài lần rồi không?"
Bạn nhỏ Cố Gia Minh nghẹn một chút, không phản
đối, một lát sau mới nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cô giáo, mâu thuẫn giữa quân địch
và em là không có cách nào khác để dàn xếp."
Đứa trẻ này thật là…. Nghiêm
Chân suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói, "Như vậy đi, đem số điện thoại ba
em đưa cho cô, cô tự mình thông báo cho ba em để ba em đi họp, được
không?"
Bạn nhỏ Cố Gia Min