
như người đàn ông này cảm thấy tầm mắt
của cô, anh chậm rãi xoay người lại, bổng cất bước đi, từng bước từng
bước giống như giẫm lên lòng của cô, mang theo một cổ khí thế vô hình,
vững vàng đi tới trước mặt cô, sau đó đứng lại, cứ như vậy ở trên cao
nhìn xuống cô. Cho đến khi anh đi tới trước mặt, Mạc Yên mới phát hiện khí thế của người đàn ông này rất
cường đại. Cho dù anh không cố ý biểu hiện ra, nhưng vẫn có một cổ khí
thế như cũ làm cho người ta không thể thở nổi.
Nhưng nhìn lại,
dáng dấp của người đàn ông này còn cực kỳ đẹp mắt, ngũ quan thâm thuý
lập thể, giống như con lai, cực kỳ khôi ngô, tóc rơi xuống, có vài sợi
rơi trước trán, che đi một chút sắc sảo trên khuôn mặt lạnh và cứng rắn
của anh, nhiều thêm một phần mùi vị bướng bỉnh và bất tuân.
Cặp mắt màu xanh lam đậm ở dưới ánh đèn như bảo thạch, sáng chói như Lưu Ly.
Nếu như cô không nhìn lầm, bên trong cặp mắt kia đang nhìn cô trừ bỏ cảm
xúc phức tạp không hiểu, còn có một vẻ dịu dàng thấp thoáng xẹt qua.
Người đàn ông không quen biết này dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô như vậy, thật đúng là làm cho Mạc Yên cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Nam Bá Đông cứ từ trên nhìn xuống cô như vậy, giữa con ngươi phức tạp mang
theo một tia xem sét và nghiên cứu. Anh nhìn thấy Mạc Yên sau khi tỉnh
dậy tỏ ra một chút mệt mỏi, bất mãn nhíu mày, nhưng làm sao đến một chút phòng bị đối với người xa lạ như anh mà người phụ nữ này cũng không có?
Nếu như một người bình thường tiếp xúc với một hoàn cảnh xa lạ như vậy,
thấy một người đàn ông xa lạ ở mép giường mình, không phải đều thét chói tai hay hoảng hốt lo sợ mới đúng sao?
Nhưng sao cô lại không có chứ?
Cô lại giương cặp mắt đẹp đen nhánh như mực thẳng tắp nhìn anh, mang theo
một tia tò mò, chớp chớp, giống như ngôi sao trong veo mê người trên bầu trời tối tăm.
Hai hàng lông mi dài kia ở dưới cái bóng của ánh
đèn và mắt của cô tạo thành hai độ cong hoàn mỹ, làm cho ngũ quan vốn
tinh xảo trên gương mặt, càng toát lên một tầng hoàn mỹ.
Trên
gương mặt trái xoan trắng nõn nà kia, khảm một đôi đồng tử xinh đẹp đặc
biệt đen như bảo thạch lại có hơi thở của linh hồn, làm cho cả người cô
cũng lộ ra một cổ hơi thở linh động, đẹp đến nổi làm cho người khác kinh ngạc.
Nhìn thấy Mạc Yên làm cho đầu Nam Bá Đông nghĩ tới vài chữ---gốm sứ bạch ngọc.
Cô như một người đẹp cổ điển đang đứng ở giữa mưa bụi xinh đẹp của Giang
Nam, lại vẫn tinh xảo như một loại gốm sứ bạch ngọc, tự nhiên làm cho
người ta nảy sinh một cảm giác muốn che chở cô trong vòng tay như người
phụ nữ của mình.
"Anh là ai?" Mạc Yên nhàn nhạt hỏi ra tiếng,
hỏi xong cô lại cảm thấy có chút ngu ngốc. Người đàn ông xuất hiện ở chỗ này, không cần phải nói cũng có thể khẳng định là chủ nhân ở trong
miệng của người phụ nữ kia.
Giọng nói trong vắt như chim hoàng
anh của cô, làm cho tiếng lòng khô cạn nhiều năm của Nam Bá Đông như bị
người nhẹ nhàng trêu chọc một cái. Trong lòng bỗng rung động, nhìn vào
đôi mắt của cô, bổng chốc nổi lên hai đóa lửa.
Rõ ràng thanh lệ
như tiên, nhưng bên trong lại toát lên một cổ trạng thái quyến rũ câu
hồn, tự nhiên khúm núm, phong tình vạn chủng, là trời sinh hay là yêu
tinh.
Bụng dưới của anh đột nhiên dâng lên một cổ nhiệt tình,
nhìn con ngươi có mấy phần tối tăm của cô, quả nhiên muốn đứng lên và xử cô ngay tại chổ.
Anh nhàn nhạt phun ra tên mình, "Nam Bá Đông!"
"Nam Bá Đông?" Mạc Yên khẽ nhíu đôi mi thanh tú, nhàn nhạt nhìn anh hỏi, "Anh bắt tôi tới đây là có ý đồ gì?"
Nam Bá Đông đột nhiên nghiêng người tới trước, con ngươi màu lam léo lên u
quang phóng thẳng tới trên mặt của cô, "Tôi muốn cùng em làm một cuộc
giao dịch."
"Giao dịch gì?" Tim Mạc Yên đột nhiên nhảy lên một cái, có một loại cảm giác không ổn dâng lên ở trong lòng.
"Gả cho tôi!"
Nghe anh nói ra ba chữ này, khoé môi Mạc Yên gợi lên một tia châm chọc, "Nam tiên sinh, tôi nghĩ nếu như anh đã trói tôi tới đây thì nên biết thân
phận và lai lịch của tôi. Nếu như anh quên, tôi có thể nhắc lại một lần
nữa cho anh. Tôi là một người phụ nữ đã có chồng, hơn nữa, trong bụng
tôi bây giờ đang có em bé, anh nói đi, tôi có thể gả cho anh sao?"
Nhìn thấy trên mặt cô câm hận và trong đồng tử ánh lên tia tức giận mỉa mai, mâu quang của Nam Bá Đông có nhiều hơn một tia hứng thú, ngược lại nở
nụ cười, giống như ma quỷ, "Tôi biết rõ, nhưng tôi không ngại!"
Anh cho rằng, người phụ nữ nhỏ này vẫn sẽ bình tĩnh như vậy. Ai dè, cô bất quá cũng như vậy thôi!
Bất quá, làm cho cô chìa ra móng nhọn, vẫn đáng yêu hơn dáng vẻ vân đạm phong khinh mới vừa nãy.
Trong tâm Mạc Yên cảm thấy người đàn ông này rất đê tiện và vô sĩ tột cùng,
cô liền gầm nhẹ một tiếng, "Anh không để ý, nhưng tôi để ý!"
"Em cảm thấy rằng, chồng em yêu em sao?"
Ách? Mạc Yên bổng bị anh hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy thì hơi
sửng sốt. Nhưng ngay sau đó lại lập tức cười nói, "Anh ấy dĩ nhiên là
yêu tôi!"
"Yêu bao nhiêu?" Anh lại hỏi, mâu quang mang theo mấy phần ý lạnh.
"Rất yêu, rất yêu tôi!" Mạc Yên hung hăng liếc anh một cái, ánh mắt còn tố cáo, anh đã hỏi x