XtGem Forum catalog
Quân Hôn Độc Ái

Quân Hôn Độc Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325773

Bình chọn: 7.00/10/577 lượt.

hường ngày của gia đình. Hai, ba nhóm tuỳ ý trò chuyện và chờ nghe mệnh lệnh cao nhất từ ông cụ.

Chỉ chốc lát sau, ông cụ Tần chắp tay sau lưng cùng đi với một đồng chí cảnh vệ, chậm rãi đi ra!

Ông cụ Tần có một khí thế không giận mà nghiêm, trong nháy mắt làm cho

thanh âm trong phòng khách hoàn toàn biến mất. Từng người đổi sang vẻ

mặt cung kính, cúi mắt kêu "Ba", "Ông nội" và linh tinh các loại hỏi

thăm.

Ông cụ khoát tay chặn lại, "Đều ngồi cả đi!"

Ông

ngồi ở trên cao, anh mắt lợi hại đảo qua, ngay sau đó nhìn về phía Tần

Kiến Quốc, "Thiên Nham đâu? Cũng sắp tới giờ cơm tối, tại sao nó còn

chưa về?"

Lương Mộc Lan vội vàng nói, "Ba, con vừa mới gọi điện thoại cho Thiên Nham rồi, nó nói mười phút nữa đến!"

Ông cụ khẽ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Trong lúc cảm giác không khí bên trong phòng khách nặng nề thì bên ngoài đại

viện vang lên tiếng động cơ của ô tô. Ánh mắt Lương Mộc Lan sáng lên, là con trai bà đã tới sao?

Bà vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài đón.

Quả nhiên bà vừa mới tới cửa liền nhìn thấy được con trai bà cao to cường

tráng, mặc một bộ áo đen và quần đen, uy vũ và đẹp trai đang bước đi

mạnh mẽ vào trong đại viện.

Khí thế dương cương, uy vũ và lạnh

lùng vô cùng mạnh mẽ, rồi lại ưu nhã như báo săn chính là con trai bảo

bối Tần Thiên Nham của bà.

Trong lòng Lương Mộc Lan tràn đầy tự

hào, nhưng lúc Tần Thiên Nham nâng lên đôi mắt lạnh băng như đao kia

lạnh lùng nhìn vào bà, Lương Mộc Lan liền đau lòng vô cùng! Nhất thời

tất cả chua xót cho rằng đã đè xuống lại hoá thành nước mắt rơi như mưa.

Đứa bé này, lúc được người ta cứu về từ Tam Giác Vàng chỉ còn lại một hơi

thở, toàn thân cao thấp đều gảy xương và các loại chấn thương bên trong. Khi bà nghe được đứa bé này nhảy núi tự sát để chết theo tình yêu với

Mạc Yên, Lương Mộc Lan đã khóc suốt một tuần.

Cho dù có mang anh

trở về, dùng các điều trị tốt nhất trong đoàn đội kéo anh từ quỷ môn

quan trở về, thì Tần Thiên Nham cũng phải nằm trong bệnh viện ước chừng

hai tháng mới hồi phục.

Từ sau khi tỉnh lại, anh đã trở thành bộ

dạng như hiện tại, đối với người nào cũng đều trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, cả người như bị rút hồn, như xác không hồn còn sống. Cho dù đối với mẹ

ruột là bà, thì anh cũng không cho một chút sắc mặt tốt để nhìn.

Mạc Yên đi đã hai năm rồi, mà tới bây giờ Tần Thiên Nham vẫn một mình coi chừng ngôi nhà nhỏ của bọn họ.

Có một lần Tần Thiên Nham về nhà, Lương Mộc Lan như lơ đãng nói một câu,

"Thiên Nham, Mạc Yên đã ra đi lâu như vậy rồi, không phải con cũng nên

suy tính một chút cho chuyện của mình sao?"

Tần Thiên Nham lập tức nhăn mặt, sau đó suốt nửa năm cũng không về nhà, hơn nữa cũng không nói câu nào với Lương Mộc Lan.

Trong lòng Lương Mộc Lan vừa tức vừa đau, vừa khổ sở vừa thương xót. Làm thế

nào mà con trai của người ta nói đến vấn đề về phụ nữ thì cứ lạc quan

phóng khoáng như vậy, mà con trai ngu ngốc của bà thì lại yêu một người

phụ nữ đến chết không thay đổi là sao? Anh chẳng những vì cô mà có thể

sống, còn vì cô mà có thể chết. Chẳng lẽ anh còn nên vì cô mà suốt đời

sống cô đơn tới già sao?

Mạc Yên, nếu con ở dưới suối vàng có biết, nhìn thấy Thiên Nham vì con như vậy, con có thể yên tâm sao? Tần Thiên Nham như không nhìn thấy sự đau lòng của mẹ mình, vẫn lướt qua bà đi thẳng vào trong phòng khách.

Gương mặt lạnh lùng kia của anh, và một thân khí thế lạnh lẽo so với ông cụ

còn hơn chứ không kém. Vừa vào cửa liền hạ xuống hơn phân nửa hơi thở

của tất cả mọi người trong phòng khách, mọi người chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh và lạnh.

Mấy người đàn ông bên trong phòng nhìn thấy

Tần Thiên Nham uy vũ như vậy đều ở trong lòng quát một tiếng làm màu,

nhưng trong mắt cũng ẩn ẩn vài phần đau lòng.

Đúng vậy! Tần Thiên Nham như trưởng thành trong một đêm trở thành một người đàn ông thành

thục và chững chạc. Thiếu niên luôn luôn nở nụ cười như ánh mặt trời

trước tất cả mọi người trong nhà năm ấy đã không còn. Nhưng mà sự trưởng thành và chững chạc của anh làm như thế nào để đổi lấy thì trong lòng

của bọn họ đều biết hết sức rõ ràng.

Lúc

ấy, sau khi thương thế của Tần Thiên Nham lành liền thỉnh cầu Tần Kiến

Quốc rằng anh muốn giải ngũ, sau đó làm Tần Kiến Quốc không biết làm

sao!

Đối với gia tộc nhà của bọn họ luôn luôn chiếm lĩnh vị trí

quan trọng trong quân đội mà nói giải ngũ là chuyện không thể nào xảy

ra!

Huống chi, Tần Thiên Nham là đời thứ ba ở trong quân đội,

tuổi còn trẻ mà đã bò lên được vị trí này, làm sao có thể bỏ dễ dàng như vậy?

Đương nhiên là không dễ dàng rồi! Trong việc này chẳng

những có anh tự mình cố gắng, nhưng nếu như không có thế lực của gia tộc ở phía sau, anh có cố gắng bò lên từng bước như thế nào đi nữa, thì làm sao có thể như hiện tại một bước lên mây như diều gặp gió?

Hiện

tại anh lại đòi bỏ, nói lui liền lui! Làm sao anh không suy nghĩ một

chút người trong nhà vì anh lên chức đã bỏ ra bao nhiêu là cố gắng?

Sau khi Tần Kiến Quốc sững sờ, ngay sau đó chính là lửa giận ngút trời,

vung tay lên hung hăng cho anh một tát, "Anh là cái đồ vô