
không được để loạt!"
"Dạ!"
Khi Tần Thiên Nham đang lấy xấp tài liệu trong tay Tần Kiến Quốc thì Mạc
Vấn ở một bên bổ sung, "Thiên Nham, Nam Bá Đông này là một người quỷ kế
đa đoan, lòng dạ độc ác, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, cấp trên quyết
định đặt nhiệm vụ này là aa+, con nhất định phải cẩn thận."
Trong mắt Mạc Vấn hiện lên một tia quan tâm và lo lắng.
Tần Thiên Nham nghiêm túc nhìn Mạc Vấn, "Dạ! Tham Mưu Trưởng, tôi bảo đảm, nhất định sẽ còn sống trở về!"
Mạc Vấn dùng sức vỗ vai anh, "Tốt! Giỏi lắm!"
Tần Kiến Quốc là một người không khéo dùng từ, ông cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Bây giờ cậu còn ba tiếng, ba tiếng sau xuất phát!"
"Dạ, thủ trưởng!"
Tần Kiến Quốc ngước mắt nhìn con trai, liền sải bước đi ra ngoài, đáy mắt có chút ươn ướt.
Đứa con trai này luôn là niềm kiêu ngạo của ông, mặc kệ mỗi lần đi ra
ngoài, anh luôn mang thắng lợi trở về, tuy tuổi còn trẻ, nhưng anh đã
lập vô số chiến công, đạt được vô số vinh hạnh đặc biệt, ngay cả quan
lớn trong quân đội đều giơ ngón tay cái đối với anh, nói anh làm tốt
lắm.
Có con như thế, ông còn đòi hỏi gì nữa?
Chỉ là lần
này, nguy hiểm nhiều hơn trước, Nam Bá Đông này, âm lãnh xảo trá như một con rắn độc miệng rộng mở to, trước đây có phái một vài người nằm vùng, ba chết một bị thương, chuyến đi lần này của Thiên Nham...
Tần Kiến Quốc thở dài một tiếng, ép xuống nỗi lo lắng trong lòng, một lần nữa thẳng sống lưng, tiếp tục đi về phía trước. Sau khi Tần Thiên Nham đi làm nhiệm vụ, Mạc Yên lại một lần nữa lâm vào tình trạng một người
chờ đợi, tiếp tục trải qua cuộc sống của mình. Cũng may là cô gần sắp
tốt nghiệp, trong khoảng thời gian này cô toàn lực chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Vì để loại bỏ lo lắng và nhớ nhung trong nội tâm của chính
mình, cô đành phải cố hết sức đặt toàn bộ tinh lực vào luận văn tốt
nghiệp.
Trong chớp mắt, Tần Thiên Nham đã đi được hai tháng, cũng chỉ có ba Mạc gọi điện cho Mạc Yên, nói anh vẫn khỏe mạnh và vẫn còn ở
bên ngoài để cho cô an tâm.
Mà Mạc Yên cũng lấy được bằng tốt nghiệp xuất sắc nhất của Kinh Đông.
Khi cô đang chậm chạp cố sức đi tới, thì phát hiện ra thân thể của mình có gì đó không đúng.
Kinh nguyệt của cô...hình như gần hai tháng rồi đã không có. Lại nhớ đến áp
lực tốt nghiệp vừa được buông lỏng, mình liền cả ngày ở trên giường,
muốn ngủ cũng ngủ không đủ. Lúc bắt đầu cô còn tưởng mình hơi mệt mỏi,
hiện tại mới phát hiện, không phải là mình có chứ?
Nghĩ đến khả năng này, cô vội vàng gọi điện thoại cho mẹ cô, Bạch Yên, kêu Bạch Yên đi theo cô đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Bạch Yên vừa nghe tin tốt này, liền cúp điện thoại, lập tức chạy tới chỗ Mạc Yên, hào hứng cùng cô đi bệnh viện. Kiểm tra xong quả nhiên là mang
thai, Bạch Yên vui mừng không biết phải làm gì cho tốt.
Từ nhỏ
Mạc Yên đã được Mạc Vấn và Bạch Yên yêu thương, liền đặt tên là Mạc Yên. Cũng là lấy "Mạc" của Mạc Vấn cùng "Yên" trong Bạch Yên, lấy tên của
hai người hợp lại, tỏ vẻ vợ chồng bọn họ ân ái mãi mãi. Cũng hy vọng ân
ái tốt đẹp này, có thể truyền trên người con gái bảo bối của họ.
Mạc Yên có thể gả cho Tần Thiên Nham, có một cuộc sống tốt, đã coi như là hoàn thành được một tâm nguyện lớn của bọn họ.
Bây giờ Yên nhi lại mang thai, trong đầu Bạch Yên hiện lên sự vui mừng,
cuộc sống của con gái là một việc lớn, gần như được xem là hoàn toàn tốt đẹp. Về sau có Tần Thiên Nham ở đây thì bà cũng không cần quan tâm
nhiều, mấy năm nữa về hưu thì bà có thể chờ hưởng thụ một cuộc sống vui
vẻ bên gia đình rồi.
Bạch Yên rất vui mừng, liền lập tức gọi điện thoại cho bà thông gia, Lương Mộc Lan.
Khi Lương Mộc Lan biết tin Mạc Yên có thai, tất nhiên là rất vui mừng. Sau
khi cúp điện thoại của Bạch Yên, bà lập tức gọi điện cho Tần Thiên Nham. Khi điện thoại không thông bà mới nhớ con trai đang đi công tác, liền
không nhịn được mà có chút đau lòng cho đứa nhỏ Mạc Yên này.
Bà
than nhẹ một tiếng, sau khi hồi phục lại tinh thần liền gọi điện cho
chồng mình, Tần Kiến Quốc, vui mừng nói, "Lão Tần, ông sắp trở thành ông nội rồi."
"Cái gì? Bà nói cái gì?"
Tần Kiến Quốc đang nói chuyện cùng Mạc Vấn, chợt nhận được điện thoại của vợ gọi tới, mở đầu
một câu như vậy làm cho ông hoàn toàn không kịp phản ứng.
Lương Mộc Lan giận cười, rồi lớn tiếng nói một câu, "Tôi nói ông sắp trở thành ông nội, ha ha ha."
Lúc này Tần Kiến Quốc mới phản ứng, mặt vui mừng, "Thật không? Có thật không?"
Lương Mộc Lan mặt mày hớn hở, "Đương nhiên là thật rồi! Mới vừa rồi bà thông
gia gọi điện tới nói, bà ấy đã đưa Yên nhi đi bệnh viện kiểm tra. Đứa
nhỏ này đã mang thai được hai tháng rồi, mà giờ nó mới biết. Tôi nghĩ
con bé bận loay hoay với luận văn trong khoảng thời gian này, nên bản
thân mang thai cũng không biết. Không nói nữa, tôi phải chạy vội qua đưa một chút thuốc bổ cho con bé, để cho cháu nội tôi bổ một chút."
Tần Kiến Quốc luôn luôn tỉnh táo khó được lúc lại luống cuống như thế này,
lớn tiếng cười nói, "Ha ha ha, vậy thì tốt quá! Mộc Lan, bà đi nhanh
lên, cho Yên nhi nhiều một chút. Nè nè, nếu không thì như thế này, Mộc