
Thiên Á vừa thấy Nam Bá Đông đi theo, cũng cho gọi hai đứa con trai của
mình đi theo. Cho dù Nam Bác Thao không đặc biệt giới thiệu, chỉ cần lẫn mặt vào cho quen thì đối với phát triển sau này của bọn họ, chỉ có lợi
chứ không có hại.
Không thể không nói, người đàn bà này tận dụng
triệt để bản lãnh cực cao của mình, ngay cả một chút cơ hội cũng chưa
từng bỏ qua.
Mạc Yên mặc một bộ lễ phục nhỏ màu tím nhạt tới đầu
gối, xa hoa, thần bí, rồi lại lộ ra một chút khí chất cao quý, hợp với
nước da trắng tuyết của Mạc Yên, rước lấy biết bao ánh mắt kinh ngạc.
Cô không có ở bên cạnh cùng xã giao với Nam Bá Đông, chỉ ngồi ở trên ghế
sa lon trong góc nhỏ. Nam Bá Đông biết cô không quá thích thú với những
trường hợp như thế này, nên cũng không miễn cưỡng cô. Huống chi anh cũng không muốn trương bày vẻ đẹp của cô ở trước mặt mọi người, anh chỉ muốn một mình trân quý vẻ đẹp của cô.
Ở bên người làm bạn với Mạc Yên còn có Nam Tinh, và có Độc Cô Thiên Nhai như gió kia.
Một thân của Độc Cô Thiên Nhai mặc một bộ tây trang Armani màu xám đậm, càng lộ ra vẻ phóng khoáng và tuấn lãng.
Vốn anh luôn có thói quen tuỳ ý, cũng không có thói quen mặc những bộ lễ
phục chính thức này, nhưng dạ tiệc hôm nay rất đặc biệt, Mạc Yên cũng
lựa chọn một bộ tây trang cho anh. Nếu là trước người khác anh nhất định sẽ không mặc, nhưng đây lại là Mạc Yên, chỉ cần một câu nói của cô, coi như có kêu anh đi chết thì chỉ sợ anh cũng sẽ không cãi lời.
Hôm nay tiểu Nam Tinh cũng mặc một bộ tây trang nhỏ, thoạt nhìn cũng giống
như một thân sĩ nhỏ, ngũ quan hoàn mỹ sâu sắc hoàn toàn được di truyền
từ Nam Bá Đông tuấn tú, còn nhỏ tuổi nhưng đã rước lấy ánh mắt theo đuổi như sói như hổ của nhiều cô bé xinh đẹp.
Từng nhóm cô bé xinh
đẹp kia muốn nhao nhao đấu nhau, những bộ dáng nhỏ lưỡng lự muốn lên
nhưng không dám lên, chọc cho Mạc Yên nhẹ nhàng nở nụ cười, "Tiểu Tinh,
con xem con kìa, nhỏ như vậy mà đã trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, chờ đến lớn thì không phải sẽ nguy mất sao."
Mặt nhỏ anh tuấn của Nam Tinh
trầm xuống, "Mẹ, con không thích mấy con bé đó đâu! Hừ~ ai dám đến chọc
con thì con sẽ đánh người đó!"
Mạc Yên cười nhẹ ngắc mũi của bé,
"Thằng bé ngốc, có người thích con thì đó là chuyện tốt. Con thân là con trai thì phải có phong độ của thân sĩ. Coi như con không thích người ta thì cũng không thể tổn thương người ta. Tốt nhất là có thể ngồi xuống
nói chuyện, chứ không phải động một chút là đánh người ta, đó là không
đúng. Có lúc một quả đấm của con đánh thắng, thật là rất vui sướng,
nhưng tai hoạ về sau rất nhiều. Con cười cự tuyệt, lại có thể lấy được
kết quả không tưởng. Có hiểu chưa?"
Nam Tinh rất thông minh, Mạc
Yên vừa nói như thế, bé ngay lập tức liền hiểu, chớp ánh mắt xanh mê
người, cười cong cả mắt, "Mẹ, con đã hiểu rồi!"
"Ngoan!"
Mạc Yên khẽ cười, nâng ánh mắt nhìn về bốn phía, mắt lạnh nhìn những người ở nơi này cười xã giao giả dối. Nếu như không phải có Nam Tinh và Độc Cô
Thiên Nhai ở chỗ này, cô nhất định sẽ cảm thấy không chút gì thú vị.
Đột nhiên hai tròng mắt của cô trừng to, nhìn chặt chẽ chăm chú vào trên
người của một người nhân viên tạp vụ mặc áo sơ mi trắng phối với một
vest nhỏ màu đen.
Là anh ta sao? Anh ta ăn mặc cải trang như vậy tới chỗ này để làm gì?
Khi cô nhìn thấy nhân viên tạp vụ đang đẩy xe thức ăn mà có hoá thành tro
cô cũng nhận được kia đang nhanh chóng lấy ra một khẩu súng, chỉa thẳng
vào ấn đường* của Nam Bá Đông...
*Ấn đường: nơi giữa hai lông mày
"Không----không được nổ súng----"
Mạc Yên rất muốn kêu thành tiếng, lại một lần nữa phát hiện cổ họng của
mình như bị thứ gì chặn lại. Cô đang lo lắng nên đến cả một thanh âm cô
cũng không phát ra được.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đạn bắn ra với tốc độ như tia chớp vô tình bắn vào ấn đường của Nam Bá Đông.
"Cạch---"
Một giây qua đi, trong nháy mắt trên trán của Nam Bá Đông mở ra một vòi máu chói mắt tuyệt đẹp.
Mạc Yên như phát điên, dùng sức đẩy những tân khách vẫn còn u mê ra, dùng toàn lực nhào tới chỗ của Nam Bá Đông.
Độc Cô Thiên Nhai và Nam Tinh vẫn ở bên cạnh cô, nên khi nhìn thấy cô chạy
ra cũng ngay lập tức phản ứng lại, nhanh chóng vọt tới theo.
Sau khi mọi người ngơ ngác thì lúc này mới phản ứng lại.
Ngay lập tức, tiếng hét chói tai, tiếng cầu cứu, thanh âm chạy trốn liên
tiếp vang lên, loạn thành một đoàn.
Lúc Nam Bác Thao rống giận bảo bắt hung thủ, thì hung thủ đã sớm chạy mất tiêu.
Đợi lúc Mạc Yên lấy tốc độ kinh người chạy tới trước mặt của Nam Bá Đông,
thân thể đứng lặng hồi lâu của Nam Bá Đông, lúc này mới ngã xuống. Cái
nhìn cuối cùng vừa đúng rơi vào trên vẻ mặt đau đớn và kinh sợ của Mạc
Yên. Thế nhưng anh lại nhẹ nhàng nở nụ cười!
Thấy được cô vì anh mà đau lòng khổ sở, cho dù anh có chết cũng thấy không hối tiếc!
Nam Bá Đông nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cảm giác thân thể của mình rơi vững vàng vào trong ngực của cô. Trước khi chết còn ngửi được mùi thơm trên
người cô, có thể chết trong ngực của cô cũng thật tốt!
Hai đầu
gối của Mạc Yên quỳ trên mặt đất, hai tay ôm thật chặc anh,