
lẫn vệ sĩ, nghe nói Úy gia khởi nghiệp là hắc đạo, Úy lão gia quan hệ với cả hai giới hắc bạch nên ở trường Úy Dĩ An hầu như không có người theo đuổi dù cô ta rất xinh đẹp.
"Vui sướng thì không có, nhưng sao cô ta lại ở đây."
"Cậu quên lần trước mình có nói với cậu, Uý gia hiện tại đã rơi vào tay Mạnh Kiết Nhiên còn Úy lão gia thì nằm trên giường bệnh, mới phẫu thuật mấy ngày trước vừa tỉnh lại, không biết còn duy trì được bao lâu nữa."
Những lời đó từ trong miệng Hạ Gia Mẫn nhẹ nhàng nói ra nghe vào trong tai Thanh Ninh cảm thấy có chút tê dại, có lẽ là những người và việc có liên quan đến Mạnh Kiết Nhiên đều làm cho cô cảm thấy chua sót. Thanh Ninh không trả lời mà nhìn thang máy sáp đến.
Cửa thang máy mở ra, cô lui về phía sau một chút để người ở trong ra ngoài trước, mới ngẩng đầu lên liền thấy ngay thân hình cao lớn của Mạnh Kiết Nhiên từ bên trong ra ngoài, theo bản năng đi về phía Tạ Thanh Ninh. Mạnh Kiết Nhiên một thân áo đen quần đen, tay đút túi quần không biết cùng người đàn ông bên cạnh nói gì, Thanh Ninh thấy vậy lập tức quay đầu đi về phía ngược lại.
Hạ Gia Mẫn nhạy bén ngăn trước mặt Mạnh Kiết Nhiên hòng trì hoãn thời gian, tất nhiên là không thành công. Mạnh Kiết Nhiên chỉ dùng một chút sức là gạt được cô ra, huống chi còn có thư ký của hắn ở đó, Mạnh Kiết Nhiên tức khắc đuổi theo Thanh Ninh không hề chậm trễ.
Tạ Thanh Ninh ý thức rất rõ về sự thay đổi của Mạnh Kiết Nhiên, cô đã không còn nhận ra hắn, hơn nữa cũng sợ dáng, tốc độ càng nhanh biến thành chạy nhưng bởi vì đi giày cao gót nên không chạy được bao xa. Mạnh Kiết Nhiên tóm được cô ở góc cầu thang mờ tối, hắn đẩy cô khóa chặt vào tường phía sau khiến Thanh Ninh bị đau không thể động đậy. Dưới ánh đèn lờ mờ cô thấy được mắt hắn lóe ra ánh sáng nguy hiểm kèm theo hơi thở bá đạo giống như lưỡi đao cắt tới.
"Thanh Ninh, anh đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại ." Mạnh Kiết Nhiên giơ tay lên, ngón tay thon dài lướt qua gò má mịn màng của cô rồi vuốt xuống dọc theo hình dáng khuôn mặt tạo thành một sự kích thích rung động, hắn thích loại rung động do động tác của chính mình tạo ra này. Ánh đèn mờ tối không làm ảnh hưởng đến việc hắn ngắm nhìn cô, gương mặt gần như dính sát vào, môi mỏng cố ý rà qua rà lại trên mặt Thanh Ninh, sau đó gác cằm trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng xoa: "Thanh Ninh, ngoan, nói cho anh biết gã đàn ông kia là ai ?" Giọng hắn rất nhẹ, nhẹ như lông hồng, nhưng càng nhẹ càng biểu hiện hắn rất tức giận, chỉ hận không thể bóp chết cô thôi.
" Mạnh Kiết Nhiên, lần trước không phải đã nói rồi sao, đó là bạn trai tôi, anh còn gì không hiểu thì hôm nay một lần nói hết ra tôi sẽ giải đáp."
Làm người sợ hãi đến một mức nào đó thì sẽ không còn sợ nữa, Thanh Ninh cố ý nghếch cằm lên cụng vào cái cằm đang để trên đỉnh đầu mình làm Mạnh Kiết Nhiên đau chửi thề một tiếng, đồng thời nâng đầu gối lên định đá nhưng rất tiếc đã bị hắn tránh được.
Mạnh Kiết Nhiên mắc dù bị đau nhưng vẫn không buông cô ra, liếm liếm môi, cúi người cọ chóp mũi vào chóp mũi cô trầm giọng nói : "Thanh Ninh, có những lời không thể nói lung tung, nếu đúng là bạn trai, em có biết có hậu quả gì không."
Đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn, mà Mạnh Kiết Nhiên hắn có quyền gì làm thế, ban đầu chính hắn nói chia tay, cùng người khác đính hôn cũng là hắn, giờ lại mặt dày như thế, đúng là thời thế thay đổi, đúng là vô sỉ trong vô sỉ.
" Mạnh Kiết Nhiên, chúng ta kết thúc rồi, trí nhớ anh có vấn đề hay sao?"
Khi hắn bên tai cắn răng nghiến lợi khiến Thanh Ninh nhớ lại quá khứ, vết thương đã kết vảy cũng vì thế mà toác ra không ngừng rỉ máu. Mấy năm qua cô tự nhận mình đã thành thục không ít, nhưng Mạnh Kiết Nhiên chính là nhắc nhở quá khứ ngờ nghệch của cô đã ngu xuẩn như thế nào, không biết nhìn người để rồi làm hại chính mình.
"Thanh Ninh, anh hiểu rõ em chưa quên, cũng không thể quên, chúng ta quay lại đi." Lời lẽ của Mạnh Kiết Nhiên là khẳng định lẫn cố chấp, không có giọng điệu thương lượng. Trong lòng Thanh Ninh thoáng cười nhạo, rồi như một đợt thủy triều dâng lên biến thành nụ cười mỉa mai, làm sao người ta có thể hèn hạ vô sỉ tới mức như thế.
" Mạnh Kiết Nhiên, anh nói quay lại thì phải quay lại, nói chia tay liền chia tay, Tạ Thanh Ninh tôi dễ để người ta sắp xếp như vậy sao.?" Cô hết sức đè nén giọng nói vì sợ chính mình không chịu được mà phát điên, cố gắng không để nước mắt trào ra, cô không muốn cho hắn thấy mình yếu mềm. Mạnh Kiết Nhiên dĩ nhiên nghe ra sự nghẹn ngào của cô, bàn tay nắm tay cô tăng thêm sức lực làm cô đau phải ngẩng mặt lên. Vẫn biết Thanh Ninh có đôi mắt đẹp, rất có hồn, mỗi lần mỉm cười thì trong mắt như có cả ngàn hoa nở rộ. Mấy năm nay trong mơ hắn mơ nhiều nhất chính là đôi mắt trong veo sáng chói này, nhưng vừa mở mắt ra thì trừ đêm đen cũng chỉ có đêm đen vô tận. Nếu thời gian quay lại lần nữa, hắn cũng sẽ không do dự mà lựa chọn như lúc đầu mặc dù lựa chọn ấy khiến hắn như bây giờ đau đến không muốn sống.
"Thanh Ninh, xin lỗi." Mạnh Kiết Nhiên nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, giống như quá khứ nâng niu cẩn thận, phụ nữa được làm từ nư