Snack's 1967
Quân Hôn Tỏa Sáng

Quân Hôn Tỏa Sáng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324160

Bình chọn: 9.5.00/10/416 lượt.

ốn nghiền nát. Phảng phất trong xe đều là hơi thở của hắn, nhưng lúc này trong đầu Thanh Ninh lại hiện lên một thứ mùi khác, là mùi thuốc lá rất nhạt. Mục Lương Hòa cũng hút thuốc lá nhưng hút rất ít, bàn tay anh luôn ấm áp khô ráo, lòng bàn tay bởi vì quanh năm huấn luyện nên luôn có lớp chai, mỗi lần nắm tay cô, những vết chai đó lại cọ sát vào mu bàn tay.

Mục Lương Hòa tan họp theo thói quen nhớ đến cô vợ nhỏ, đoán chừng giờ này đang ăn tối nên gọi về nhưng người nhận lại là chị Ngô.

"Ông chủ, cô chủ đi từ sáng tới giờ vẫn chưa về."

Đầu kia bước chân ngừng lại, dừng ở cửa cầu thang, dưới ánh đèn lờ mờ trông bóng dáng anh có vẻ tiêu điều, hình như đã lâm vào trầm tư, âm thanh trầm thấp xen lẫn khàn khàn: "Có nói là đi đâu không?"

" Cô ấy không dặn, có thể là đi cùng bạn bè, không biết chừng sẽ về ngay đấy."

Chị Ngô nói không phải không có lý, vừa cúp điện thoại anh lại bấm dãy số quen thuộc. Mạnh Kiết Nhiên lấy di động trong túi quần ra, híp mắt nhìn dòng tên trên màn hình, môi mỏng tràn ra nụ cười rung động lòng người: "Thanh Ninh, em cho là tìm một quân nhân thì có thể vạch rõ giới hạn với anh sao?"

Lúc này bọn họ đứng ở mui thuyền, ánh đèn hắt bóng lên người lờ mờ không rõ hình dáng, điện thoại trên tay Mạnh Kiết Nhiên đang phát ra âm thanh mà cô cố ý cài cho Mục Lương Hòa.

"Đưa tôi."

Mạnh Kiết Nhiên cúi đầu nhìn điện thoại đang rung trong tay, nhìn lại cô gái đang giương lên vẻ mặt quật cường thì cười cười, hào phóng trả điện thoại vào lòng bàn tay cô, ngón tay có ý vô tình cọ cọ làm Thanh Ninh cả kinh, thật nhanh rút tay về. Tiếng chuông đã ngừng, Thanh Ninh tức giận trừng mắt lườm lại hắn, không lâu sau chuông lại reo, Mạnh Kiết Nhiên nhìn cô chạy tới đuôi thuyền nghe điện thoại, tiếng gió xen lẫn tiếng sóng làm hắn không nghe rõ được lời cô nói.

"Ở đâu?"

"Đang ở bên ngoài, khi nào anh về?" Tuy biết Mục Lương Hòa một tuần nữa mới về được nhưng Thanh Ninh vẫn hy vọng anh có thể về sớm một chút. Đối với tình cảm của mình hiện tại, Thanh Ninh cho rằng cô đã sinh ra cảm giác ỷ lại vào anh.

Nghe giọng nói mềm mại của cô, thần kinh căng thẳng của Mục Lương Hòa như được nới lỏng, anh đi tới bên cửa sổ ngắm sao trời nói " Chắc phải hết tuần."

"Ờh." Trong lúc nhất thời hai người giữ điện thoại không biết nói gì, chỉ yên lặng nghe tiếng thở của nhau. Thanh Ninh chợt nhớ đến lưng anh bị thương nên tỉ mỉ dặn dò anh chú ý sức khỏe, dặn anh đi ngủ sớm rồi cúp máy trước.

Mục Lương Hòa nghiêng đầu bất động nhìn bầu trời đầy sao, hồi tưởng thật lâu giọng nói của người con gái, qua hồi lâu mới sực tỉnh thấy chân đã tê cứng.

"Thanh Ninh, đừng nói là các người đang yêu thật nhé." Nghe điện thoại xong quay lại Thanh Ninh bị Mạnh Kiết Nhiên túm chặt lấy tay đè vào lan can tàu. Phía dưới là tiếng sóng, trong không khí tản mát mùi nước sông, gió đêm rất mạnh thổi phật phật chéo áo Thanh Ninh, làm rối tung đám tóc sau đầu. Cả người bị đè trên lan can không thể động đậy, cô nghĩ nếu mình trả lời thật thì hắn sẽ không do dự chút nào mà ném ngay cô xuống sông làm mồi cho cá.

" Mạnh Kiết Nhiên, tôi cũng không phải là đứa xấu nhất trần đời, có người theo đuổi chẳng lẽ rất kỳ quái?"

Cho dù trong lòng sợ, cô vẫn như cũ làm bộ trấn định, nghịch ngợm hướng hắn nháy nháy mắt. Mạnh Kiết Nhiên vốn là mặt âm trầm, cánh tay kẹp chặt, lại chợt nhìn thấy cô nghịch ngợm nháy mắt với mình giống y với nhiều năm về trước, từ xa nhào vào trong ngực hắn ôm cổ cười duyên nói: "Tiểu Nhiên Tử, cõng trẫm hồi cung."

Những kỷ niệm quý báu kia hắn vẫn cẩn thận cất giữ chỉ vì ngày sau gặp lại, tay không tự giác đặt lên con mắt sáng như minh châu của cô tỉ mỉ vuốt ve, tiếp đó nhẹ nhàng hôn lên, cái hôn bị Thanh Ninh tránh được sượt xuống gò má.

Mạnh Kiết Nhiên khôi phục vẻ bình thường, giống như cử chỉ dịu dàng mới vừa rồi không hề tồn tại, khóe miệng dâng lên nụ cười khổ sở lại tà ác, cũng không buông tay, ngược lại lôi kéo cô vào trong khoang thuyền.

"Ông chủ, người đã được đưa đến."

Thanh Ninh liếc nhìn người đàn ông mặc áo đen cung kính đứng ở một bên kia, trên mặt hoàn toàn lạnh lẽo, gò má góc cạnh rõ ràng, thấy hắn chính là người mang cô từ cửa hàng quần áo bắt đi thì không khỏi thêm chán ghét, lúc đi ngang qua hắn cố ý nghiến gót giày lên chân hắn thật mạnh.

Mạnh Kiết Nhiên thu hết hành động của cô vào trong mắt "Thanh Ninh, về sau đừng chọc vào Vệ Đông." Lúc vào khoang thuyền hắn nghiêng người nói như ra lệnh cho cô. Thanh Ninh đến ngay cả thủ trưởng ra lệnh cũng không nghe, huống gì là Mạnh Kiết Nhiên. Cô đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, Mạnh Kiết Nhiên lần này không lấy thế làm giận, đưa tay đẩy cửa ra, mang theo cô vào một gian phòng trong khoang thuyền.

Căn phòng trống bỗng chốc đã chật cứng người, đều mặc vest đen đeo mắt kính đen sì không nhìn rõ được khuôn mặt. Thanh Ninh chỉ dám bất động đứng nguyên tại chỗ, trán lẫn lòng bàn tay đều toát mồ hôi.

Mạnh Kiết Nhiên nắm tay Thanh Ninh kéo vào trong, tên đàn ông đang ngồi trên ghế chủ vị dập tắt thuốc đứng lên chào đón, những người khác cũng đồng loạt đứng dậy theo. C