
n họ trở lại, đặt bình
nước trong tay xuống vẫy vẫy tay hướng bọn họ.
"Bà ngoại. . . . . ." Úc Tử Ân gọi khẽ, dẫn theo người đàn ông phía sau, nhấc chân đi tới.
"Bà ngoại, con lại tới làm phiền!" Dừng bước chân lại, Dịch Khiêm mở miệng lễ phép.
"Nào có, trong nhà hiếm khi có khách đến, bà vui mừng còn không kịp nữa là!" Xoay người, Lý Phức chỉ vào bàn đá ghế đá bên cạnh, "Đi mệt rồi chứ?
Ngồi xuống, uống ly trà hoa cúc. Hoa cúc được người làm hái hằng năm đó! Biết các con trở lại khẳng định sẽ khát, bà để trà lạnh."
Rót
hai ly trà ở trong bình thủy tinh, trong nước trà màu vàng có mấy đóa
hoa cúc thật nhỏ, cầm cái chén đưa lên mũi ngửi, một mùi hương hoa cúc
nhàn nhạt xông vào mũi.
Uống mấy ngụm trà, Úc Tử Ân thở một hơi
thật to, không nhịn được than thở: "Uống ngon thật! Vẫn là tay nghề của
bà ngoại tốt nhất!"
"Cái đứa nhỏ này. . . . . ." Lý Phức cười
nhẹ, quay đầu lơ đãng nhìn Dịch Khiêm một cái, thanh lịch tao nhã, động
tác thưởng thức trà thành thạo ưu nhã, phong cách tản ra từ trên người
anh, ngược lại trong veo giống như nước trà hoa cúc.
Đứa nhỏ này, vừa nhìn chính là người thông thạo về trà, không giống nhóc con nhà bà, chỉ biết uống từng ngụm, hoàn toàn không bình phẩm gì.
Úc Tử Ân quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh một lát, tò mò hỏi: "Thế nào, uống ngon chứ?"
"Ừ, rất ngon! Vi đắng mà ngọt, có một phong vị khác!" Đặt cái chén xuống,
Dịch Khiêm nhàn nhạt đáp, ánh mắt nhìn về phía cô mang theo nụ cười.
Đang trò chuyện, Úc Bảo Sơn từ phòng bếp ra ngoài, nhìn bóng dáng đang ngồi
trong sân, cao giọng nói: "Nhóc con, đi mua chai nước tương về đây, nhà
hết nước tương rồi!"
"A, vâng ạ!" Liếc nhìn người đàn ông mặc tạp dề, Úc Tử Ân đứng dậy từ trên ghế, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đã
đứng lên: "Đi à? Tôi dẫn anh đi dạo một chút?"
"Ừm!" Gật đầu, Dịch Khiêm nói với Lý Phức một tiếng, xoay người đuổi theo bước chân của cô ra cửa.
Thấy bọn họ đều đi ra ngoài, lúc này Lý Phức mới quay đầu nhìn về phía Úc
Bảo Sơn, khẽ thở dài, "Mẹ đã biết chuyện con bé ly hôn rồi, con bé đã
trưởng thành, nó biết lựa chọn như thế nào, mẹ thấy đứa nhỏ tiểu Khiêm
này cũng không tệ, không biết Ân Ân có tốt phúc hay không. . . . . ."
"Đứa nhỏ tiểu Khiêm này thành thục chững chạc, con cũng rất thích nó, chỉ có điều muốn Ân Ân gả vào nhà hào môn cũng không phải chuyện dễ dàng, nhà
họ Đường chính là ví dụ rõ nhất, aish, dưa hái xanh không ngọt, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi!"
Con gái bảo bối của ông luôn
có chủ kiến, cũng biết nên chừa cho mình đường lui, mặc dù ông không cần quan tâm, nhưng hôn nhân chuyện lớn, người làm cha như ông cũng hi vọng con gái có thể tìm được gia đình tốt, nếu không sau khi chết ông sẽ
không có mặt mũi đi gặp vợ ông.
Đi xuyên qua ngõ hẻm, hai người
sóng vai đi, Úc Tử Ân quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trừng mắt
nhìn, tò mò hỏi: "Anh vừa nói gì với cha tôi vậy? Nhìn ông ấy đặc biệt
vui vẻ!"
Hình như đã lâu rồi cô không thấy Úc Bảo Sơn vui vẻ như
vậy, từ mộ trở lại, trên mặt Úc Bảo Sơn vẫn treo nụ cười sáng lạn, rất
khác các năm trước, cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn đem nguyên do
kết lên trên thân người đàn ông trước mắt.
Giống như trừ anh ra, cô không nghĩ ra lý do khác có thể khiến Úc Bảo Sơn vui vẻ như vậy!
Nghe cô hỏi, Dịch Khiêm hơi híp mắt lại, nửa cười quay đầu nhìn cô, "Tôi nói với bác trai một vài chuyện quan trọng, nhưng mà bây giờ vẫn chưa thể
nói cho em biết!"
"Tại sao vậy? Chuyện công hay chuyện riêng?"
Nhìn vẻ mặt thần bí kia, cô càng thêm tò mò, đuổi theo anh không thả:
"Không phải hai người thương lượng chuyện gì bán đứng tôi chứ? !"
"Làm sao có thể! Ba em chỉ có mình em là con gái, sao cam lòng bán em đi!"
Quay đầu, anh tức giận giơ tay lên vuốt vuốt đầu cô, "Được rồi, đừng
nghĩ nhiều, thời điểm em nên biết, sẽ nói cho em biết!"
". . . . . ." Động tác thân mật như vậy nhất thời khiến cô sững sờ tại chỗ.
Ý thức được mình đường đột, Dịch Khiêm không nhanh không chậm thu tay
lại, trên gương mặt tuấn tú lại không nhìn thấy chút lúng túng nào: "Đi
thôi, không phải chúng ta muốn đi mua đồ à? Đừng đợi đến lúc mua nước
tương về rồi, món ăn cũng đã nấu xong!"
"Được rồi!" Thấy anh bất
giác khó xử, cô cũng không kiểu cách, gật đầu đuổi theo bước chân của
anh, "Kỳ thực tôi cảm thấy được dẫn anh đi mua nước tương, thật sự có
chút. . . . . . Ặc, không tôn trọng người có hình tượng cao quý!"
"Thật sao? Tôi cũng là người bình thường, không khác gì người đàn ông bình
thường. Sao đến chỗ em, là không thể không tôn trọng?"
"Thật ra
thì ở trong cảm nhận của tôi, anh luôn là thần thánh không thể xâm phạm, cuộc sống vụn vặt, sẽ làm ô uế anh." Đây là ấn tượng đầu tiên anh cho
cô, cũng bởi vì như thế, cho nên ở trong cảm nhận của cô, anh chính
giống như Thần.
"Ừ, cái này có thể xâm phạm, dù sao tôi cũng chỉ
là người đàn ông bình thường, tương lai kết hôn cũng sẽ bận chuyện vụn
vặt trong cuộc sống, phải chăm sóc gia đình, phải gánh chịu trách nhiệm, đây là dấu hiệu của người đàn ông thành thục."
Làm như không thể tin được