Quân Môn Sủng Hôn

Quân Môn Sủng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329064

Bình chọn: 7.00/10/906 lượt.

i người nào đó, không khỏi nhìn về phía bóng dáng bận rộn trong

phòng bếp, "Chị Úc, hồ Thánh Sơn cách nơi này xa không?"

Quay đầu, Úc Tử Ân nhìn cô nhóc một cái, "Không xa lắm, lái xe đại khái mất 20 phút lộ trình! Sao vậy?"

"Chúng ta gọi Tiểu Ngũ đến ăn điểm tâm cùng nhau nhé? Bên hồ Thánh Sơn có

phòng ốc lớn như vậy, mỗi ngày ông đều ăn điểm tâm một mình, không cảm

thấy căn nhà ấm cúng, ngẫm nghĩ cũng cảm thấy rất đáng thương."

"Nếu chỉ ở một mình, sao anh ấy muốn mua phòng ốc lớn như vậy?" Phòng ốc bên hồ Thánh Sơn vẫn luôn là thần thoại của Thành phố C, bất luận giá phòng hay diện tích, đều chỉ nhìn mà không thể đụng.

"Tiền nhiều mà

không có chỗ xài, nhà tư bản có tiền cũng là người lập dị!" Khẽ thở dài, cô nhóc nhìn thẳng vào cô, "Cùng nhau nhé? Nếu chị chuẩn bị bữa ăn sáng dư ra."

"Dĩ nhiên có thể! Bởi vì không biết em thích ăn cái gì,

cho nên bữa ăn sáng hôm nay chuẩn bị hơi nhiều một chút, Dịch thiếu tới, vừa lúc không cần lãng phí rồi!"

"Tốt lắm, em gọi điện thoại kêu ông tới đây!" Lấy được sự cho phép, cô nhóc vui vẻ đi tìm điện thoại di động gọi điện thoại.

Không tới nửa giờ, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, cô nhóc vui mừng chạy đi mở cửa.

Trong nhà ít khi có khách đến, Úc Tử Ân cũng vui mừng, bưng cái mâm đi ra,

vừa vặn nhìn thấy cô nhóc dẫn người bước vào phòng khách, lễ phép gật

đầu: "Dịch thiếu, chào buổi sáng!"

"Chào Úc tiểu thư, mạo muội đến thăm, quấy rầy!" Hơi dừng bước chân, Dịch Khiêm lễ phép chào cô.

Úc Tử Ân gật đầu một cái, ngước mắt khẽ quan sát anh, áo T-shirt màu trắng và quần vải ka-ki bình thường, nổi bật bộ dáng ưu nhã, có lẽ là bởi vì

không cần đi làm, nên quần áo của anh khá đơn giản.

Trong ấn

tượng của cô dù anh mặc trên người những quần áo vô cùng đơn giản, vẫn

luôn bất đồng với phẩm chất của anh, trời sanh vóc người, mặc vào chẳng

thua gì những người mẫu trên sàn T cả.

Ánh mắt không biến sắc, cô khoát tay anh cười một tiếng, "Không quấy rầy, không quấy rầy, trong

nhà đơn sơ, để cho anh chê cười, mời ngồi đi, bữa ăn sáng rất nhanh sẽ

xong! Noãn à, chào hỏi khách đi!"

"Được rồi!" Tiểu nha đầu kích

động gật đầu một cái, kéo ra một chiếc ghế bên cạnh chủ tọa, rồi đột

nhiên ngồi xuống cạnh Dịch Khiêm.

Quay đầu đi, Dịch Khiêm liếc nhìn nha đầu đang khoe tài một cái, cũng không nói thêm gì, nghiêng người ngồi vào vị trí chủ tọa.

Trở về phòng bếp bưng mớ hỗn loạn ra ngoài, Úc Tử Ân nghiêng người sang

đứng đối diện với Dịch Noãn, múc muỗng cháo trắng cho Dịch Khiêm, cô

cười cười xấu hổ, "Bữa ăn sáng tương đối đơn giản, tay nghề của tôi còn

kém nhiều lắm, hai vị có muốn ăn không?!"

"Nhìn rất muốn ăn!" Sau khi nói tiếng cám ơn, anh nhận lấy chén sứ tinh sảo, hơi quét mắt nhìn

chén cháo dinh dưỡng theo kiểu Trung trên bàn ăn, nhàn nhạt nâng khóe

môi lên, ngước mắt nhìn về phía bóng dáng đang cúi thấp đầu, "Đường

thiếu không có ở cùng cô sao?"

"Chúng em không ở cùng nhau, anh

ta đi đường anh ta, em đi đường em, không can thiệp chuyện của nhau. Vào lúc này không chừng anh ta đang ôm cá hương dịu dàng, em không thể nào

đến cửa cắt bớt điểm tâm của người ta!"

Khẽ mỉm cười, cô đem một

chén cháo khác đặt xuống trước mặt nha đầu, "Nếu như mà em có đến cửa,

đoán chừng anh ta sẽ cảm thấy em không xứng đáng để nhận chứ vợ của anh

ấy nữa. Dù sao ngày cứ trôi qua như vậy đi, thỉnh thoảng phối hợp cùng

nhau diễn màn vui trước mặt người lớn, duy trì sự nổi tiếng của anh ta,

khiến em cũng không đến nổi mất mặt trước các cô gái khác, như vậy em đã cảm thấy là anh ta hết lòng giúp đỡ rồi"

". . . . . ." Nghe cô giải thích như vậy, Dịch Khiêm đột nhiên trở nên không biết nên nói thế nào.

"Chị Úc, chị và chồng chị không có tình cảm, vậy tại sao không ly hôn đi?

Duy trì một đoạn quan hệ hôn nhân không có tình yêu như vậy không phải

là liên lụy cả hai người sao?"

"Ặc, nơi này quan hệ thật phức

tạp, em còn nhỏ còn có rất nhiều chuyện em không hiểu, chờ em trưởng

thành rồi, nếu như chị vẫn còn chưa ly hôn, đến lúc đó chị sẽ nói cho em biết nguyên nhân!" Nói xong, cô lấy cái rổ bên cạnh, quay đầu nhìn về

phía khách đang ngồi ở vị trí chủ tọa, "Có chút đơn sơ, không biết Dịch

thiếu có quen ăn những món này hay không?"

"Tôi không sao, bình

thường ở nhà cũng là bữa sáng kiểu Trung." Ngẩng đầu lên, Dịch Khiêm

nhàn nhạt trả lời cô, một chút bí ẩn trong tâm tình đã tiêu tán khỏi đáy mắt.

"Đúng vậy, ở nhà cậu cũng thích ăn những thứ này, Tiểu Ngũ và ông nội đều thích ăn mấy món xưa cũ, chỉ cần không cay là tốt!"

Gật đầu một cái, Úc Tử Ân đang muốn nói gì, thì điện thoại di động trên bàn vang lên, âm thanh nhạc chuông thanh thúy vang khắp phòng ăn.

Lấy di động qua liếc nhìn dãy số trên màn hình, chợt nhìn đến mã số số đuôi quen thuộc, cô không khỏi vặn lông mày, tiện tay nhấn phím tắt, hình

như cũng không nghĩ nhiều.

Mà tính nhẫn nại của người ở đầu dây

bên kia thật tốt, cô mới vừa nhấn tắt lại gọi lại, đang ăn mấy thứ linh

tinh, Úc Tử Ân bất đắc dĩ dịch tới, tiện tay quan sát màn hình điện

thoại di động, đè xuống hands-free, "Sớm thế, Phó tổ


Old school Swatch Watches