
huống này liên tục đã một đoạn thời gian đi, giống như hôm nay vậy đột nhiên té xỉu không phải lần đầu tiên, cậu còn muốn liều mạng, nếu cậu tiếp tục lấy thân thể liều mạng về sau cũng đừng nhận thức mình, người bạn này nữa."
Tôi buông mí mắt, không có lên tiếng nữa.
"Manh Manh... Cậu có biết hay không mình nhìn thấy cậu như vậy có bao nhiêu khó chịu." La Lỵ nói, "Lần này cậu nghe mình, trước cùng Tây Cố tách ra một đoạn thời gian... Nếu cậu ta thật là người đàn ông của cậu, thật có thể chiếu cố cậu, đến lúc đó..."
Cô ấy không có nói thêm gì nữa, bởi vì tôi cùng cô ấy đều biết, cho dù Tây Cố thật sự có ngày nào đó trưởng thành, tôi cũng đợi không nổi, tôi sợ tôi đợi không được đến đó.
Cách ngày tôi xuất viện, nguyên bản buổi chiều là có thể đi rồi, chỉ là La Lỵ lo lắng, lần này cô ấy thật bị tôi làm sợ, dám yêu cầu bác sĩ đem toàn thân tôi kiểm tra lại hết một lần.
Hôm xuất viện tôi ở sảnh lớn bệnh viện gặp được anh, hai ngày này anh không có về nhà, trên người còn mặc quần áo buổi tối ngày hôm đó, trên mép phủ một tầng râu mỏng lún phún.
La Lỵ lôi kéo tay của tôi giống như trốn ôn dịch bước nhanh từ bên người anh đi qua.
Trong nháy mắt gặp thoáng qua đó, tôi nhìn thấy anh cầm bệnh án của tôi, anh cúi đầu, không có nhìn tôi.
Chúng tôi cứ như vậy, vội vàng đi qua.
Sau lại?
Sau lại cho đến mùa xuân cách năm, anh không còn có xuất hiện qua.
Tôi chưa bao giờ dự đoán được chúng tôi lại lấy phương thức thảm thiết mà không có tiếng động như vậy kết thúc.
Tôi có khi sẽ nhớ tới anh, từng giai đoạn bất đồng.
Tôi nhìn anh từng bước một, từ một đứa trẻ kiêu ngạo bá đạo dần dần hướng đến trưởng thành, tất cả những năm tháng ngây ngô của anh đều là tôi làm bạn cùng anh vượt qua. Tôi từng yêu người thiếu niên này, tiếc nuối chính là, tôi nhìn không thấy lúc anh vì một người con gái khác thành thục.
Thật đáng tiếc, anh vĩnh viễn cũng cảm thụ không được ý nghĩa của việc ấy đối với tôi.
18 tuổi tôi cảm thấy tình yêu chính là trọn đời trọn kiếp, 28 tuổi tôi phát hiện, trọn đời trọn kiếp cũng không nhất định chính là tình yêu.
Với tôi mà nói, một năm ngắn ngủn cùng với anh này, cũng đã là một đời một kiếp của tôi.
Em rất muốn quên anh, lại sợ hãi thật sự đã quên anh.
Khi đó dũng cảm bao nhiêu mới yêu thương anh...
Dũng cảm bao nhiêu, mới buông tha cho anh.
Quả nhiên là tình trường thất ý chức trường đắc ý.
Sau Tết âm lịch nương theo hào quang của Lâm tổng, tôi lại tiếp hai hợp đồng, xem như trong giới làm việc đứng vững gót chân, trung tuần tháng tư Beata cũng quay về Đài Loan kết hôn, dưới sự tiến cử mạnh mẽ của cô ấy, tiếp nửa tháng sau tôi thay thế chức vị của cô ấy, thăng làm quản lý tiêu thụ trong công ty.
Ngày thăng chức tôi hào khí muôn vàn, mời toàn bộ phòng tiêu thụ đến tiệm ăn. Trong tiệc, nhóm các cô bé nhân viên vừa mới tiến vào công ty cũng mượn rượu thêm can đảm, bà tám hề hề hỏi, "Chị Beata cũng kết hôn, không biết quản lí khi nào mới tới chuyện tốt?"
Tôi bất động thanh sắc hớp một hớp rượu, tránh nặng tìm nhẹ, "Đừng lo lắng, đến lúc đó sẽ không quên thông báo cho mấy đứa."
Mấy năm nay, bạn bè đồng nghiệp bên người kết hôn kết hôn, từ chức từ chức, trong phòng chỉ còn lại có tôi một nữ quản lý lớn tuổi chưa lập gia đình.
Sau khi về nhà đứng trước gương trái phải quan sát một hồi, tính toán tiền gởi ngân hàng, suy nghĩ tương lai một chút, tôi nói cho bản thân, trên đời này, ai không có ai, ngày cũng qua được như nhau.
Tình yêu cái thứ này, tôi nếm qua, cũng nếm đủ, nên thành thành thật thật đi qua cuộc sống củi gạo dầu muối đi thôi.
La Lỵ tâm tình rất cao, từ năm trước cô ấy mà bắt đầu hưng trí bừng bừng lôi kéo chồng mình hỏi thăm tất cả tư liệu sinh vật giống đực độc thân bên cạnh, nhiệt tâm làm bà mối càng sẽ không thiếu.
Ba mẹ lòng như lửa đốt, sau Tết âm lịch tần suất điện thoại từ ba ngày một cuộc, bay lên đến gần như một ngày ba bận, hận không thể đem tôi đóng gói khiên trở về để kết hôn, nếu không lại đem cái gọi là thanh niên tài tuấn này gửi qua đường bưu điện đến Thượng Hải.
Tôi không chút để ý lay lay vài tờ tư liệu thông tin nhà trai trên tay, khách mời La Lỵ là quân sư quạt mo của tôi, hận không thể chọn cho tôi một người đàn ông tốt có một không hai, nhanh chóng nhóm lên mùa xuân thứ hai của tôi.
"Cậu nghiêm túc chút, cẩn thận lựa chọn, trăm ngàn đừng bỏ lỡ đối tượng tốt!" Cô ấy hô lớn "Thanh lý gấp! Thanh lý mặt bằng đại hạ giá" nhiệt tình thúc đẩy cả ngày ở bên người tôi lởn vởn.
Tôi chỉ cười khổ, đương nhiên sẽ không thật sự chọn lựa lấy như vậy, tôi tự mình hiểu lấy, cũng không phải phim truyền hình lúc 8 giờ, trước không đề cập tới mấy thanh niên tài tuấn tài giỏi này thật sự sẽ đi coi mắt, còn có thể để ý tôi, tôi đem tâm trạng giữ thăng bằng, đã làm tốt chuẩn bị được chọn lựa, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
"Không cần tiêu cực như vậy, tình cảm có thể bồi dưỡng, làm không tốt sao có thể gặp được Mr Right chân chính của cậu."
Tôi bất đắc dĩ chọc chọc hai cái cúp E của cô ấy, "Mình không phải tiêu cực."
Tôi chỉ là rất rõ ràng, nhiệt tình của tôi đã bị hết s