
g buổi chiều tôi đều làm ổ trước máy vi tính bù lại tư liệu, 5 giờ gọi điện thoại cho tiểu Lưu nói địa điểm gặp mặt, không ngờ, khi nhận điện thoại của tôi thì tiểu Lưu hơi thở mong manh, "Thật không phải với quản lí a... Em từ đêm qua bắt đầu tiêu chảy, đã chạy vào WC hai mươi mấy bận, thật không được... Hiện giờ ở trong bệnh viện truyền nước..."
Tại thời điểm mấu chốt gặp chuyện không may, khéo như vậy?
Mặc kệ như thế nào, tôi chỉ tốt bụng trước an ủi một phen, thuận tiện lại “dịu dàng” hỏi tiểu Lưu đang ở bệnh viện nhà ai, ngày mai tôi thăm anh ta.
Đối phương nghẹn một chút, rồi sau đó nói, "Bệnh vặt, bệnh vặt, em sáng mai là có thể xuất viện."
Tôi nhướng mày, lừa chị, "Cũng tốt, vậy thứ hai đem bệnh án đưa công ty, em như thế này cũng coi như tai nạn lao động, chị đi phòng tài vụ thương lượng xem có thể hay không chi trả."
Bên kia nói quanh co, "... Vâng."
Trước đó hợp đồng cũng không phải do tôi phụ trách, cho dù tôi lâm thời bù thêm tư liệu, nhưng không thể quen thuộc như bọn tiểu Lưu, huống hồ tôi còn không biết tiến độ bị bắt bí trước kia của bọn họ như thế nào, cho nên bên cạnh phải đi theo người phụ trách đó. Hiện giờ tiểu Lưu không được, đối tác của tiểu Lưu phải lên sàng.
Tôi ấn theo số điện thoại tiểu Lưu đưa cho tôi.
"A lô."
Đầu điện thoại bên kia ngoài ý muốn truyền đến giọng nói của Nhâm Tây Cố, tôi sửng sốt, thiếu chút nữa lỡ tay ấn cúp điện thoại.
Như thế nào lại là anh?
"Ai vậy?" Anh không chờ tôi lên tiếng, lạnh giọng nói.
Tôi nắm thật chặt điện thoại, dùng thanh âm bình tĩnh nhất nói, "Là tôi."
Đầu bên kia trong nháy mắt giống như mất đi ngôn ngữ, cũng đi theo trầm mặc xuống dưới, thật lâu sau, anh mới chậm rãi nói, "Là em."
Tôi ừ một tiếng, dùng ngày thường đàm công sự miệng, lãnh đạm nói, "Trước đó cùng tiểu Lưu phụ trách hợp đồng của Triệu Lục sao?"
Anh đáp, "Ừ."
Tôi liền đem tình hình giản lược đại khái nói lại một lần, thời gian không vượt qua ba phút, cuối cùng, phải ngắt điện thoại.
"Đợi một chút!" Anh tựa hồ cũng phát hiện ý đồ của tôi, trước khi cúp máy gọi lại tôi, "Manh Manh..."
Tôi thản nhiên ngắt lời anh, sửa đúng, "Gọi quản lí." Tôi hiện giờ cùng anh đã không có bất cứ quan hệ nào.
Tây Cố lòng tự trọng rất mạnh, nếu là lúc trước tôi châm chọc như vậy, anh nhất định sẽ phát giận.
Nhưng anh trưởng thành nhanh chóng như thế, cách một năm rưỡi, tính tình anh thu liễm rất nhiều, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, anh nhẹ nhàng nói, "Thực xin lỗi."
Trong mắt tôi nóng lên, câu "Thực xin lỗi" này tựa hồ như là nói với tôi trước kia, gợi lên tất cả những hồi ức đau đớn giãy dụa năm đó.
"Thực xin lỗi, thật sự... Thực xin lỗi." Anh một lần rồi một lần lặp lại, cổ họng vậy mà hơi hơi nghẹn ngào.
Tôi nhanh nhắm mắt lại, không trả lời, chóp mũi càng thêm chua xót, tay cầm điện thoại nặng như ngàn cân.
Anh khàn giọng, "... Mấy năm nay, em lại gầy đi."
Tôi cắn môi.
"Em qua... Được hay không?"
Tôi thở sâu, "Tôi qua rất khá, xin anh không cần lại quấy rầy cuộc sống của tôi." Rồi sau đó lẳng lặng cúp xuống điện thoại.
Phụ nữ đại để đều thích ở trước mặt người yêu cũ cậy mạnh.
Tôi qua không tốt, tuyệt không tốt.
Sau cái loại đau đớn kia, tôi làm sao qua cho tốt được?
Lúc trước không để ý phản đối của tất cả mọi người kiên trì yêu đương cuối cùng thua dưới tay hiện thực, khi đó tôi hỏng mất có làm cho mọi người cảm thấy ngu xuẩn hay không?
Ngu xuẩn nhất là, tôi không hối hận.
Xem đi, không nghe lời khuyên của chúng tôi khư khư cố chấp, rơi xuống kết cục này, cô có thể oán ai đây?
Đúng vậy, tôi không thể oán ai, ngay từ đầu tôi đã biết sẽ có nhiều phiêu lưu, đây là lựa chọn của tôi, cho nên kết cục tôi cũng phải thừa nhận.
Cùng ông chủ Triệu gặp mặt là một nhà hàng trang trí kiểu Nhật, khi tôi cùng Nhâm Tây Cố sóng vai đi vào thì ông chủ Triệu cùng hai người đàn ông trung niên khác đang chuyện trò vui vẻ, chờ tôi ngồi xuống xong, ông ta mới đưa ánh mắt chuyển qua trên người tôi, "A! Hác quản lí tới rồi, tôi giới thiệu cho mọi người một chút, đây là ông chủ Trương, này là Vương phó quản lý công ty chúng tôi."
Tôi gợi lên nụ cười nhiệt tình vươn tay, "Ông chủ Trương, Vương phó quản lý, hạnh ngộ hạnh ngộ."
Bọn họ cũng nâng tay theo tôi bắt lấy, một phen xin chào, hạnh ngộ khen tặng lẫn nhau xong, Triệu tổng cầm lấy thực đơn đưa cho tôi, hào khí nói, "Hác quản lí muốn ăn cái gì tự mình chọn, hôm nay tôi mời khách."
Các tiếp viên nữ đều một khuôn một dạng mặc kimono đơn giản, kéo cửa ra, bước từng bước nhỏ kính cẩn mang lên đồ ăn.
Trong bữa tiệc ông ta ngậm miệng không nói chuyện, chỉ liên tiếp kính rượu, tôi âm thầm ngăn cản hai lần, ông chủ Trương cùng Vương phó quản lý cũng hùa theo bưng ly kính rượu.
Ba người thay nhau ra trận, cũng may tôi sớm có chuẩn bị, trước khi xông vào trận Hồng Môn Yến này đã ăn nửa ký nho, để ngừa say rượu thất thố.
Bảo trì nụ cười tiếp nhận ly rượu, tôi liên tục uống ba ly xong thì có một bàn tay nhẹ che ở trên ly rượu của tôi, Nhâm Tây Cố mỉm cười mà không thất lễ hướng về phía ba người bọn họ nói, "Quản lý của chúng tôi gần đâ