
la cái gì a!
“Ách? Dọa đến cô nương , Chi Dương đáng chết.” Nữ tử hảo đáng yêu a! Khuôn
mặt nho nhỏ, ánh mắt thật to, môi nho nhỏ, làm hắn một lòng mạnh mẽ
khuôn mặt ngăm đen lại nổi lên đỏ ửng, nhìn rất buồn cười.
“Xích…… Ngươi có chuyện gì sao?” Nhìn hắn như vậy, Nguyệt Oánh nhịn không được
bật cười, hờn giận vừa mới bị quấy rầy trở thành hư không.
Nụ cười kia làm cho Triệu Chi Dương hồn bay phách lạc, thế nào còn nghe
nàng nói gì đó được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn chằm chằm giai nhân, mặt
càng đỏ hơn.
“Ta nói, người cao to, ngươi rốt cuộc có chuyện gì?” Thấy đối phương không phản ứng, Nguyệt Oánh lại hờn giận nói.
“Ách? Người cao to, nói ta sao?” Triệu Chi Dương ngây ngốc hỏi, suy nghĩ rời xa thế này mới chậm rãi trở về.
“Vô nghĩa, lúc này trừ ngươi ra, còn có ai, không lẽ nói ta a? Nói đi,
ngươi rốt cuộc có chuyện gì?” Nguyệt Oánh quát. Nói, nàng Mạc Nguyệt
Oánh tính tình cũng thực mạnh mẽ , điểm ấy trong Mạc gia thôn mọi người
đều biết, cho nên tốt nhất chớ chọc nàng sinh khí, nếu không chịu khổ
chỉ có chính mình.
“Nga, ta đến tìm Mạc Quân .” Một câu hỏi này làm cho Triệu Chi Dương nhớ ra mục đích tới đây.
“Tìm ca ta, ngươi tìm ca ta có chuyện gì sao?” Vừa nói đến Ngạo Quân, Nguyệt Oánh trên mặt ôn nhu giống nhau có thể chảy nước.
“Ca ngươi, ngươi là?”
“Ta gọi là Mạc Nguyệt Oánh, ca ta hiện tại đang nghỉ ngơi, có chuyện gì cứ
nói với ta đi?” Nhìn hắn vừa mới nãy bộ dáng hung hăng thế kia, xác định vững chắc không có chuyện gì tốt?
“Nghỉ ngơi, hừ, ban ngày ban mặt , nghỉ cái gì mà nghỉ a? Rõ ràng là chột dạ, không dám gặp người, kêu ngươi – một thiếu nữ ra làm tấm bia.” Triệu
Chi Dương vẻ mặt khinh thường nói. Hắn cũng không phải là Tử Tề, sẽ
không tin tưởng Mạc Quân!
“Ngươi nói cái gì, ca ta đoan chính, tại sao phải chột dạ a? Còn có, ai quy
định ban ngày ban mặt không thể nghỉ ngơi , ngươi dám nói xấu ca ta, cẩn thận ta đối với ngươi không khách khí.” Nguyệt Oánh tức giận đến một
tay chống nạnh, một tay chỉ vào Triệu Chi Dương mắng to. Người cao to
chết tiệt, dám nói Mạc Quân ca yêu quý của nàng như vậy .
“Ngươi không khách khí như thế nào, ta nói là lời nói thật, hắn không chỉ dám
vô lễ với Vương gia, hơn nữa còn mê hoặc huynh đệ ta, lẻn vào quân doanh rõ ràng có ý đồ bất chính, nói không chừng hắn chính là gian tế Thương
Liêu quốc, tưởng đã lừa được Triệu Chi Dương ta, không dễ dàng như vậy,
hiện tại, ta sẽ vạch trần mặt nạ của hắn, gọi hắn đi ra gặp ta.” Triệu
Chi Dương cũng tức giận đến rống to. Hôm nay có tới hai người vì Mạc
Quân kia nói sẽ không khách khí với hắn, một người là hảo huynh đệ của
hắn, một người là nữ tử hắn vừa gặp đã thương, hắn đường đường một đại
tướng quân, có thể nào chịu được loại ngữ khí này.
“Ngươi nói hưu nói vượn, ca ta không phải là gian tế Thương Liêu quốc, Thương
Liêu quốc thái tử giết chết cha mẹ ta, cùng chúng ta có mối thâm thù,
như thế nào ca có thể làm gian tế? Còn có, cái gì mê hoặc huynh đệ
ngươi, ý đồ gây rối cái gì? Tất cả đều do ngươi nói lung tung, ô hãm ca
ta.”
“Ta không nói bậy, hắn không phải là người tốt, hắn chính là gian tế, ngươi tránh ra.” Nói xong, định xông vào.
“Không cho đi vào, ngươi mới không phải người tốt, mới là gian tế.” Nguyệt
Oánh cũng không yếu thế, cả người liền đứng ở tại cửa trướng, chặn Triệu Chi Dương lại.
“Ngươi tránh ra, nếu không tránh ra, ta liền……” Thấy Nguyệt Oánh đứng chặn ở
phía trước, không cho hắn đi vào, liền dùng tay muốn đẩy nàng ra, nhưng
tay chỉ vươn giữa không trung, không dám đụng vào nàng.
“Ngươi liền như thế nào, đánh ta sao? Hừ, ngươi đánh ta a! Đánh a!”
“Ta không đánh nữ nhân, ngươi…… Ngươi mau tránh ra cho ta.” Triệu Chi Dương đỏ mặt trách mắng.
“Không tránh.” Tức chết ngươi.
“Ngươi không tránh?”
“Không.”
……
Hai người cứ như vậy ở trướng ngoại của Ngạo Quân giằng co cả ngày, Triệu
Chi Dương thủy chung vào không được, binh lính vây xem càng ngày càng
nhiều , mọi người đều cười trộm không thôi.
“Ngươi rốt cuộc có tránh ra không?”
“Không.”
Triệu Chi Dương bất đắc dĩ, tức giận phất tay áo mà đi, hắn cũng không tin
được lại có thể tại đây đùa giỡn hầu cho người ta xem.
Thấy Triệu Chi Dương tức đến mặt đỏ hồng, Nguyệt Oánh cười thắng lợi, hướng
về phía bóng dáng hắn làm cái mặt quỷ. Sau khi cha mẹ qua đời, nàng trầm tĩnh không ít, không thể tin được Triệu Chi Dương này lại làm cho nàng
khôi phục vẻ hoạt bát vốn có, ở trước mặt hắn, nàng không hề giữ vẻ mặt
trầm tĩnh mà bộc lộ ra gương mặt chân thật. Nhưng trong lúc này, trong
lòng nàng đã bị Ngạo Quân chiếm mãn cả rồi.
Người làm cho người ta bội phục nhất chắc chỉ có Ngạo Quân, trướng ngoại kia
giống như đang diễn tuồng thanh âm tranh cãi ầm ĩ, thế nhưng một chút
cũng không ảnh hưởng đến nàng, nàng vẫn như trước mà nằm ngủ. Ngay cả
Chu Công cũng bị thanh âm của hai người kia cấp làm cho còn muốn chạy ,
nhưng Ngạo Quân vẫn là không hề có cảm giác lôi kéo Chu Công chơi cờ.
Coi như đây không phải chuyện của nàng. Nội trướng quân doanh chủ, các vị tướng quân cùng Cẩn Hiên đều đang nhiệt
liệt thảo l