Polly po-cket
Quân Sư Vương Phi

Quân Sư Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326682

Bình chọn: 9.5.00/10/668 lượt.

toàn là mồ hôi lạnh, trên trán cũng chảy ra bọt

nước, tâm đang buộc chặt rốt cuộc thả lỏng, cả người hư thoát sắp ngã.

“Quân sư cẩn thận.” Y Thiên bên cạnh thấy Ngạo Quân sắp ngã xuống, vội vàng

đỡ lấy y, cung kính mà lại lo lắng nói, ánh mắt nhìn Ngạo Quân tràn ngập kính nể, lo lắng.

“Ta không sao, Y Thiên, cám ơn cây sáo của ngươi.” Ngạo Quân mỉm cười tỏ vẻ chính mình không có việc gì, cầm trong tay sáo trúc trả lại cho Y

Thiên.

“Không…… Không cần.” Y thiên mặt đỏ nhu nhu nói. Thấy Ngạo Quân cười với hắn, hắn liền cảm thấy ngượng ngùng.

“Y Thiên, mặt của ngươi tại sao lại đỏ, có phải do phơi nắng hay không?

Chúng ta hồi doanh đi! Vương gia bọn họ đã an toàn , ta đã cho Y Hàn đi

tiếp ứng .” Ngạo Quân nhìn Y Thiên đột nhiên đỏ mặt nói.

“Hảo.” Y Thiên tận lực lấy ngữ điệu bình thường nói, nhưng mặt càng đỏ vẫn tiết lộ tâm tình của hắn.

Thân ảnh hai người chậm rãi biến mất ở trên Thiên Nhật Pha, mà trên Thiên

Nguyệt Pha cũng không còn thấy tung tích của Thánh Xích, hết thảy giống

như khôi phục bộ dáng nguyên lai, chỉ là trên chiến trường kia chất đầy

đất thi thể, máu chảy thành sông, hơi thở âm trầm, không thể không nói

cho mọi người biết, nơi này vừa mới xảy ra một chiến tranh tàn khốc.

Bên này, Âu Dương Cẩn Hiên mang binh không ngừng lui lại, tuy là lui lại,

nhưng đội ngũ nghiêm cẩn trật tự, không hỗn loạn như trong trận vừa rồi, nhưng Gia Luật Ưng vẫn dẫn đại quân đuổi theo không bỏ, mắt thấy đã sắp đuổi tới . Theo tình trạng hai quân hiện tại, một khi đuổi tới, quân

Long Hiên nhất định sẽ thương vong thảm trọng.

Ngay tại thời điểm quân Thương Liêu đã đuổi kịp quân Long Hiên, đột nhiên từ hai bên trên sườn núi xuất hiện mấy ngàn cung thủ, nhắm ngay quân

Thương Liêu đang đuổi theo phía sau một trận phóng ra, nhất thời, tên

như mưa, binh lính ở phía trước đều ngã xuống đất.

Gia Luật Ưng một bên huy kiếm ngăn tên bắn tới, một bên oán hận nhìn Âu

Dương Cẩn Hiên lãnh binh ly khai tầm mắt của hắn. Tuy rằng hắn binh lực

nhiều, nhưng đối phương chiếm cứ chỗ cao, làm cho bọn họ căn bản không

thể di chuyển, nếu tiến tới chỉ làm cho tướng sĩ bị giết nhiều hơn mà

thôi.

“Quay về.” Bất đắc dĩ, Gia Luật Ưng chỉ có thể hạ lệnh lui binh. Mười vạn đại quân chậm rãi thoái lui về phía sau, Gia Luật Ưng lại nhìn về hướng

quân Long Hiên biến mất, ánh mắt nheo lại, cười tà, Âu Dương Cẩn Hiên

hôm nay cho ngươi chạy thoát, ngày khác vận số của ngươi sẽ không tốt

như vậy, đừng tưởng rằng các ngươi có thể an toàn chạy đi, thắng lợi

cuối cùng , chỉ có thể là ta.

Thấy phía sau đã không còn bóng dáng quân Thương Liêu, tốc độ của đại quân

cũng dần dần chậm lại, hiện tại đã an toàn , lúc này Cẩn Hiên mới thở

dài nhẹ nhõm một hơi, cánh tay trái bị thương còn đang chảy máu, hơn

phân nửa y bào bên trái đều nhuộm thành màu đỏ tươi bắt mắt, mất máu quá nhiều khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt dọa người, trước mắt càng ngày

càng đen , sắp chống đỡ không được .

Ngụy Tử Tề bên cạnh phát hiện Vương gia có gì đó không ổn, vừa thấy, không

khỏi hoảng sợ, kinh hô:“Vương gia, ngươi không sao chứ?”

Kinh hô này, cũng làm cho tất cả tướng lãnh của hắn phát hiện Vương gia bọn

họ bị thương rất nặng, đều vẻ mặt lo lắng hỏi:“Vương gia, ngài ra sao

rồi?”

Vì muốn cho bọn họ an tâm, Cẩn Hiên vốn định nói với bọn họ là không có

việc gì, nhưng thần chí đã chống đỡ không được , trước mắt chỉ có một

màn đen, liền ngã xuống ngựa.

Thần chí đã dần dần mất đi , bên tai chỉ nghe được từng trận thanh âm kêu

gọi tên hắn, nhưng hắn thật sự đã mệt muốn chết, rất muốn nghỉ ngơi. Khi ánh mắt hoàn toàn nhắm, giống như thấy được một thân ảnh màu trắng, vẻ

mặt lo lắng ôm hắn, hắn rất muốn mở mắt ra nhìn xem đây có phải sự thật

hay không, nhưng hắn lại làm không được, ánh mắt đóng lại, lâm vào trong bóng đêm vĩnh viễn.

Mơ mơ màng màng giống như nghe được có người nói chuyện bên người, Cẩn

Hiên rất muốn mở mắt ra xem, nhưng cả người giống như hư thoát, một chút lực cũng không có , không biết qua bao lâu, mới có cảm giác hữu lực

động đậy mí mắt rất nặng.

“Vương gia như thế nào còn chưa tỉnh, không phải quân y nói tính mệnh Vương

gia đã không còn nguy hiểm hay sao? Như thế nào còn chưa tỉnh a?” Hình

như là thanh âm của Triệu Chi Dương.

“Chi Dương, ngươi đừng vội a! Lớn tiếng như vậy sẽ sảo đến Vương gia .” Ngụy Tử Tề hiểu chuyện ngăn cản Triệu Chi Dương. Quay đầu lại nhìn Cẩn Hiên

một chút, phát hiện mí mắt của hắn hơi hơi giật, sau đó chậm rãi mở ra,

Ngụy Tử Tề cao hứng lập tức đi đến bên giường, kinh hỉ nói:“Vương gia,

ngươi tỉnh?”

“Vương gia tỉnh?” Triệu Chi Dương nghe vậy cũng chạy nhanh đến bên giường,

thấy Vương gia thật sự tỉnh, kích động đến hốc mắt hồng hồng .

“Ân.” Cẩn Hiên lên tiếng, giãy dụa muốn ngồi dậy, Ngụy Tử Tề thấy thế chạy nhanh đến giúp Cẩn Hiên ngồi xuống.

“Quân sư đâu?” Cẩn Hiên vừa mở miệng hỏi chính là Ngạo Quân, nhìn chung quanh một chút, đây là lều trại của hắn, mà bên người cũng chỉ có Ngụy Tử Tề

cùng Triệu Chi Dương. Hắn nhớ rõ trước khi ngất xỉu, có nhìn thấy quân

sư, như thế nào hiện tại lạ