Polly po-cket
Quân Vi Hạ

Quân Vi Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326410

Bình chọn: 10.00/10/641 lượt.

” Lão Tứ đang dựa vào vách núi ngủ gà ngủ gật thì bị người bên cạnh lay tỉnh, vội vàng cầm cửu hoàn đao đứng dậy, liền thấy sơn trại xa xa đang ngập trong ánh lửa rực trời.

“Chúng ta có nên trở về ngay xem tình hình thế nào không?” Mọi người ồn ào hỏi.

“Câm miệng!” Lão Tứ rống lên một tiếng, “Tất cả không được nhúc nhích, giữ nguyên vị trí cho lão tử! Nhất định phải giữ chắc con đường này, nếu để đại quân tấn công lên thì coi như chúng ta xong rồi đấy!”

Lúc này nhóm sơn phỉ mới yên tĩnh lại, tiểu lâu la đưa tin vừa chạy vừa lăn từ sơn trại tới, “Tứ đương gia, không tốt, kho lương của sơn trại bị đốt rồi!”

(lương: thức ăn thuộc loại ngũ cốc, lương ăn.)

Mọi người nhất thời hoảng loạn, kho lương bị đốt, đây chính là tin tức vô cùng xấu, phải biết, sơn trại bọn họ chính là dựa vào địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công mà sừng sững không ngã nhiều năm như vậy, cả quận thủ cũng phải chịu bó tay, không làm gì được bọn họ. Nhưng hôm nay không còn lương thực, nếu cứ ráng cố thủ ở chỗ này thì sẽ bị chết đói, ai cũng biết, nếu để cho quan binh bắt đi, tốt xấu gì thì cũng được ăn cơm tù.

“Hoảng cái gì mà hoảng, Đại đương gia còn đang cứu hỏa, lương thực nhiều như vậy, đốt được bao nhiêu hả!” Lão Tứ vẫn thủ vững ở nơi hiểm yếu nhất trên đường núi chật hẹp, không cho nhóm tiểu lâu la trở về cứu viện.

Trong sơn trại hỗn loạn cả đêm, chỗ đóng quân của quan binh vẫn bất động như núi.

Trời còn chưa sáng, Lâu Cảnh liền đứng dậy, một thân quân phục, đứng ở trên một tảng đá lớn, dõi theo hai đạo nhân ảnh màu đen đang di chuyển linh hoạt giữa núi rừng xa xa, nhanh chóng chạy lại đây.

“Chủ nhân, hai kho lương của sơn trại đã bị đốt sạch, một hạt cũng không còn.” Vân Tam bẩm báo, bọn họ đổ dầu vào lương thực, đốt sạch sẽ.

“Một bên sơn trại là vách đá, chỉ có hai đường xuống núi, cũng không có mật đạo.” Vân Thập Nhất đem kết quả tra xét trình lên, “Sườn núi có gã cầm cửu hoàn đao đã gặp bữa trước trấn thủ, con đường xuống núi được bảo vệ nghiêm ngặt ở những vị trí này, cuối cùng là chỗ dốc thoai thoải này.”

Hai người bọn họ đều dựa vào thân thủ nhanh nhẹn, bám theo các vách núi cheo leo mà vào, nếu đại quân muốn đánh lên sơn trại, nhất định phải đi qua các vị trí kia.

“Rất tốt!” Lâu Cảnh hơi hơi gật gật đầu, cho hai U Vân vệ đi xuống nghỉ ngơi.

Tiêu Thừa Quân tỉnh lại, thấy vị trí bên người trống không, bèn đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề, đi ra ngoài tìm hắn, mới vừa ra khỏi doanh trướng, liền gặp ngay Trương Nhiễu và Vương Trực đến xin chỉ thị.

Hai người nhìn thấy quân sư đi từ doanh trướng của tướng quân ra, đều sửng sốt cả người, lúc này mới nghĩ tới, hình như hai ngày nay, Nguyên tiên sinh và tướng quân vẫn ngủ cùng nhau trong trướng! Ngẫm nghĩ như vậy, sắc mặt của hai người nhất thời trở nên cổ quái.

Bởi vì Hoàng Đế của Đại Dục cưới nam thê, cho nên nam phong trong mắt mọi người là loại chuyện phong nhã và cao quý, dân chúng phổ thông hiếm có khi nghe thấy chuyện này, chỉ có nhóm quan lớn hay huân quý mới thường có, vì thế, hai cái giáo úy xuất thân là tiểu dân chúng liền cảm thấy cực kì mới lạ, nhịn không được mà soi quân sư tuấn mỹ thêm vài lần.

“Tướng quân không ở trong trướng.” Tiêu Thừa Quân nói một câu như vậy, nhấc chân liền rời đi.

Hai giáo úy nhìn nhau, rảo bước đi theo.

“Nhổ trại, tấn công lên núi.” Lâu Cảnh nhìn con đường núi nhỏ vòng vèo ẩn hiện giữa núi rừng, hơi hơi nhếch môi lên.

Sơn trại chìm trong một mảnh u ám ảm đạm, nước uống trên núi là dựa vào một mạch suối rất nhỏ ri rỉ chảy qua, ngày thường vẫn dùng các vại nước lớn để tích trữ từng chút nước mưa mà đề phòng hỏa hoạn. Đêm qua kho lương bị đốt, mọi người nhanh chóng chạy đến các vại chứa nước, lại phát hiện dưới chân mỗi vại nước đều bị đục thủng lỗ từ đời nào, toàn bộ số nước mưa tích trữ đã chảy sạch chẳng còn một giọt.

Lấy nước từ mạch suối suốt bé tí để dập lửa, hoàn toàn chính là như muối bỏ biển, mọi người bận rộn cả đêm mà vẫn không thể dập tắt được lửa, chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn lửa lớn hừng hực liếm sạch lúa gạo rồi đốt chúng thành tro tàn, khắp nơi đều là mùi lương thực cháy khét, nhưng mỗi người đều là bụng đói kêu vang.

Trong lúc này, Tứ đương gia trông giữ ở cửa đá chợt nhìn thấy quan binh nhanh chóng áp sát muốn tấn công, lập tức giữ vững tinh thần, “Bảo vệ cửa đá, tới một người giết một người!”

Chỗ rẽ của con đường núi nho nhỏ này có một cửa đá thiên nhiên, những tảng đá núi chỉa xuống rất thấp, người nào có vóc dáng to cao thì chỉ có thể cúi người, khom lưng đi qua, mà kể từ chỗ này hướng lên trên, con đường như bị treo trên các vách đá dựng đứng, không có phần dốc thoai thoải nào. Một bên là vách đá cao chót vót, một bên là vực sâu thăm thẳm, quả nhiên là một người giữ ải, vạn người khó qua.

Nhóm sơn phỉ cầm chắc đại đao trong tay, ở dưới cửa đá có bố trí một hàng rào bằng gỗ cắm đầy sắt nhọn, nhìn chằm chằm nhóm quan binh đang cầm khiên và trường mâu trong tay, bày trận sẵn sàng đón địch.

Một dặm, nửa dặm, ba mươi trượng, mười trượng...

Gã sơn phỉ đứng ở vị trí đầu tiên căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, bàn