
n tĩnh không người, Kỷ Chước lại nhịn không được mà nhớ đến thiếu niên cười ngây ngô bưng vỏ sò tặng mình, thầm đoán hẳn là lúc này hắn đang kiến công lập nghiệp ở Lĩnh Nam, đã cưới vợ sinh con, cũng dần dần quên mất con người bạc tình này rồi. Hắn chẳng thể nghĩ tới, tên ngốc này lại đau đáu đợi chờ trong vô vọng suốt mười bảy năm qua, không hề cưới vợ, càng không nâng tiểu thiếp vào cửa, hơn ba mươi tuổi, mái tóc đen đã sinh sợi bạc.
Cảm nhận bàn tay ấm áp chạm vào thái dương, ngón tay cầm dải áo của Từ Triệt liền khựng lại. Trong một tháng này, hai người không ở cùng nhau mười bảy năm đều thử chậm rãi tiếp xúc. Kỷ Chước đối xử với hắn vẫn luôn ôn hòa, khiến trong lòng hắn không khỏi thấp thỏm lo âu, sợ người nọ là vì cảm thấy từng phụ lòng, mắc nợ hắn nên mới giữ hắn lại bên người.
Cảm xúc nóng hổi gần sát, thân mật khăng khít giống như về tới mười bảy năm trước, giây phút này, một người thiết huyết rắn rỏi như Từ Triệt cũng nhịn không được mà đỏ hốc mắt, lại sợ mất mặt nên cố hít vào một hơi, tiếp tục cúi đầu, nút thắt trong tay cũng càng thắt càng loạn.
Kỷ Chước nâng tay, cầm hai bàn tay đang run nhè nhẹ kia, giọng nói khàn khàn: “Đồ ngốc, buộc thành nút chết rồi.”
Từ Triệt chậm rãi nắm lấy đầu ngón tay xinh đẹp kia, không động cũng không nói lời nào.
Căn phòng thoáng chốc rơi vào yên tĩnh, không hề có vẻ ngượng ngùng bối rối, mà chỉ nhìn thấy sự dịu dàng quyến luyến lặng lẽ lưu chuyển giữa hai người.
Đúng lúc này, ngoài cửa có thái giám đến bẩm báo: “Bẩm Hầu gia, Hoàng Thượng cho người đến nhắn, nói thân mình Hoàng hậu nương nương khó chịu, đã hạ chỉ lùi việc tế thiên tới ba ngày sau, lát nữa sẽ đến dập đầu với ngài.”
Lại nói tiếp, vì Kỷ Chước quyết không phong là Thái hậu nên chuyện tế thiên này, hắn vốn không cần phải tham gia, lễ tiết bái cữu bái cô sau đại hôn cũng có thể tỉnh lược, nhưng Tiêu Thừa Quân kiên trì muốn đến dập dầu với hắn.
“Đã biết.” Kỷ Chước lên tiếng, không khí đưa tình vừa rồi biến mất gần như không còn, hai người liếc mắt nhìn nhau, nhịn không được mà hơi hơi mỉm cười.
Từ Triệt nắm chặt bốn ngón tay kia không buông, “Hàn Chi, về sau ta đến Mân Châu ở cùng ngươi được không?”
Lúc trước Tiêu Thừa Quân vốn có ý là, Kỷ Hoàng hậu cũng coi như hoàng tộc, hẳn là phong thân vương, nhưng Kỷ Chước không muốn nhấc lên quan hệ gì với Tiêu gia cả, kiên trì muốn tân đế coi hắn như thần tử cáo lão hồi hương, phong Tĩnh Hải hầu, ân oán gút mắc sau này của hoàng gia sẽ không quan hệ gì đến hắn.
Kỷ Chước nhướng mày, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của người nọ, nhịn không được mà muốn đùa hắn, “Chinh Nam tướng quân không đánh Nam man nữa sao?”
“Mân Châu cũng ở phía Nam, ta đi đánh giặc Oa cũng coi như là chinh Nam.” Từ Triệt vội vàng nói.
“Ha ha ha…” Kỷ Chước nhịn không được mà cười ha hả.
Chín ngày sau, Hoằng Nguyên đế bắt đầu vào triều, trong cung cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị năm mới.
Lâu Hoàng hậu tự nhiên tiếp nhận tất cả sự vụ của nội cung. Bởi vì đã sớm tự lập môn hộ nên đối với mấy chuyện vụn vặn này, Lâu Cảnh rất quen thuộc, không cần Kỷ Chước phải nhắc nhở gì nhiều, nhanh chóng làm tốt.
Kỷ Chước thấy mọi việc đều được xử trí thỏa đáng, liền đến phủ Tĩnh Nam hầu bái biệt cha mẹ, khởi hành đi Mân Châu.
Hiện giờ người Kỷ gia đã định cư ở kinh thành, Tĩnh Nam hầu đã già, không thể tiếp tục đánh giặc, Hoằng Nguyên đế có ý đợi đến mùa xuân sang năm lại cử thế tử Kỷ Châm tiếp tục đến trấn giữ vùng Đông Nam. Còn Kỷ Chước sẽ làm một Hầu gia nhàn tản, không cần nắm nhiều binh quyền trong tay.
“Cần gì phải gấp gáp như vậy, ở nhà qua năm, đầu xuân đi chung với một nhà đại ca ngươi cũng được mà, trên đường có việc gì thì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.” Phu nhân Tĩnh Nam hầu kéo tay tiểu nhi tử, hai mắt nhòa lệ, trước kia đứa nhỏ này là Hoàng hậu, gặp mặt cũng chỉ có thể khách khí mà hành lễ, rốt cục bây giờ cũng có thể thân cận rồi.
Tĩnh Nam hầu ngồi ở chủ vị không nói lời nào, đối với nhi tử này, hắn thua thiệt nhiều lắm, mười mấy năm không thấy, hắn cũng không biết phải ở chung thế nào.
“Hoàng Thượng đã đồng ý rồi, Kỷ gia có thể trở lại Đông Nam, phủ đệ của nhi tử còn đang sửa sang lại, nên đi trước một bước.” Kỷ Chước không chịu nhượng bộ, ở kinh thành chịu áp lực mười bảy năm, hắn tuyệt không muốn ở lại nơi này lâu thêm một khắc nào.
“Thật vậy sao?” Kỷ phu nhân sửng sốt, nguyên tưởng rằng để trưởng tử thay mặt phụ thân đi đánh giặc, không lường được tân đế lại đồng ý để Kỷ gia trở về, phải biết nhiều thế hệ Kỷ gia đều ở Đông Nam, từ phần mộ tổ tiên đến từ đường đều nằm ở Dung Thành, cho phép bọn họ trở về, tự nhiên là cầu còn không được.
Kỷ Chước cười mà không nói, đế vương do hắn dạy dỗ ra, tự nhiên là có thể nhìn ra ai trung thành ai gian trá, cũng có quyết đoán trao quyền cho cấp dưới, tuyệt sẽ không nghi thần nghi quỷ như Thuần Đức đế.
“Tốt, tốt lắm,…” Tĩnh Nam hầu nhịn không được mà lão lệ tung hoành, “Hàn Chi, ngươi làm rất tốt…”
Thời điểm Duệ Tông hoàng đế muốn hắn đưa nhi tử vào cung, đã từng vỗ bờ vai hắn thở dài, “Trẫm xin lỗi ngươi, nhưng ngàn dặm giang sơn này nhất đ