
i lại dán vào người y, một cái tay thon dài còn thập phần không thành thật mà với vào bên trong nội sam của y nữa. Thái tử điện hạ đưa tay muốn lấy cái móng vuốt kia ra, vừa động, đầu y lại đụng phải má của ai đó bên cạnh.
Tiêu Thừa Quân vươn tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ hàng lông mi đen dài, sau đó chậm rãi tiến lại, dùng môi của mình, lặng lẽ chạm nhẹ vào đôi môi mỏng đang mím chặt kia. Ai biết vừa mới đụng vào, đã đột nhiên bị hút trụ.
Lâu Cảnh nhẫn cười nhẫn đến vất vả, thẳng đến khi Thái tử điện hạ trộm hôn hắn lần thứ hai, thế nhưng lần này lại là hôn môi, rốt cục không nhịn được, há mồm đem đồ vật mềm mại và ấm áp kia ngậm vào.
“Ưm…” Tiêu Thừa Quân không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Lâu Cảnh mở mắt ra, một tay đè đầu Thái tử điện hạ xuống, khẽ cắn đôi môi đang có ý đồ chạy trốn kia, ma sát, mút chặt… thẳng đến khi hai người đều có chút hơi suyễn, hắn mới chống một tay tựa lên, dù bận vẫn ung dung mà nhìn y, “Điện hạ, mới sáng sớm đã khinh bạc ta như vậy, là vì sao a?”
Tiêu Thừa Quân nhìn đôi mắt xinh đẹp và sáng như sao kia, nhất thời có chút luống cuống, cứ cảm thấy lời này của hắn có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì lại không nghĩ ra được.
Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Thái tử điện hạ, hai vành tai dấu sau mái tóc lòa xòa cũng dần dần biến thành màu đỏ rực, Lâu Cảnh cảm thấy trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy không thôi.
“Khụ, nên dậy thôi.” Tiêu Thừa Quân ho nhẹ một tiếng, lập tức ngồi dậy, “Hôm qua ta đã dâng tấu lên phụ hoàng, chúng ta sẽ đến núi Tĩnh Di chơi hai ngày.”
Lâu Cảnh vẫn bán nằm trên giường như trước, vươn tay nắm lấy một góc áo của Thái tử điện hạ chơi đùa, biết đây là Tiêu Thừa Quân muốn tị hiềm, để Thuần Đức đế cảm thấy cái gì y cũng không biết, hẳn là trên triều đình đã có an bài khác, “Được a, hiện giờ núi Tĩnh Di đang mùa lá đỏ, đây đúng là thời điểm du ngoạn tốt nhất.”
Núi Tĩnh Di nằm ở vùng ngoại ô phía đông của kinh thành, trên núi trồng toàn cây phong. Mỗi khi thu về, ngọn núi ngập tràn một màu lá đỏ, nhìn rất đẹp mắt. Dân chúng bình thường chỉ có thể đi lên phía Bắc núi Tĩnh Di, phía Nam là biệt viện của hoàng gia, nếu không được phép thì không thể đi vào.
Thuần Đức đế đáp ứng rất nhanh, buổi sáng còn cố ý phái người đến, cho phép Thái tử và Thái tử phi đến hành cung nghỉ ngơi vài ngày.
“Vốn muốn dẫn ngươi đến biệt viện của Thái tử, không nghĩ tới phụ hoàng lại cho phép chúng ta nghỉ ở hành cung.” Sau khi thưởng cho thái giám đến truyền tin, Tiêu Thừa Quân quay đầu nhìn về phái Thái tử phi còn đang thay quần áo.
“Thật là đúng lúc mà, ta còn chưa được nghỉ ở trong hành cung bao giờ đâu!” Lâu Cảnh cười nói, khi làm tứ phẩm trung lang tướng thuộc Vũ Lâm quân, hắn có đi qua hành cung, bất quả lúc ấy là đi bảo vệ, bây giờ được vào với tư cách là chủ nhân, đúng là cực kì háo hức nha.
Muốn đi hành cung, tự nhiên là cung nhân của Đông Cung phải đi trước để thu thập, an bài tốt mọi chuyện. Hai người thong thả dùng đồ ăn sáng, lại đi cung Phượng Nghi nghe Hoàng hậu dặn dò một chút, sau giờ ngọ mới ngồi lên xa giá hướng vùng ngoại ô phía đông kinh thành mà đi.
Trong khi Đông Cung là một cảnh tượng an nhàn thì không khí trên triều lại vô cùng khẩn trương.
“Hoàng Thượng, huyện lệnh Thanh Hà cung khai, nói tháng ba năm nay Thái tử lệnh cho huyện Thanh Hà tu sửa chùa Thanh Lương, lại chậm chạp không thấy bạc đâu, thẳng đến tháng năm mới thấy bạc được phân đến, hắn liền lấy để tu sửa chùa Thanh Lương, cũng không biết số tiền này là để xây dựng, tu sửa đê điều.” Hình bộ thị lang đem kết quả thẩm vấn hôm qua nói ra.
“Đúng là nói bậy, việc tu sửa đê điều chính là đại sự, thân là huyện lệnh huyện Thanh Hà, chẳng lẽ lại không phân rõ nặng nhẹ hay sao?” Thượng thư Lại bộ Dương Hựu Đình là một người rất thẳng tính, ghét nhất là nhìn quan viên làm việc cẩu thả, qua loa tắc trách, nghe vậy liền nhịn không được mà bước ra khỏi hàng.
“Chùa Thanh Lương được tu sửa ba năm một lần, không mất quá nhiều bạc.” Thượng thư Hộ bộ cũng không vui, đứng ra nói: “Số bạc dùng để tu sửa, xây dựng đê điều và dùng để tu sửa chùa miếu cách nhau rất xa. Vả lại, vào đầu tháng ba Thái tử đã phê duyệt việc tu sửa chùa, giữa tháng ba bộ Hộ đã phân bạc xuống.”
“Theo ý kiến của thần, sợ là việc này còn cần phải điều tra cẩn thận.” Hữu thừa tướng Trần Thế Xương bước ra khỏi hàng, khom người nói.
Tả thừa tướng Triệu Đoan liếc mắt nhìn Trần Thế Xương một cái, lại rũ mắt không nói.
“Tra xét rõ ràng cho trẫm.” Thuần Đức đế khoát tay áo, “Tham ô ngân lượng đê điều, quyết không dung túng.”
Ánh mắt ẩn giấu sự âm trầm và hung bạo của Thẩm Liên lướt qua hữu thừa tướng, lạnh lùng không nói gì.
Đợi cho đến khi tan triều, tả tướng Triệu Đoan cười cười để hữu tướng đi trước, chính mình hoãn hai bước, dừng lại ở phía sau.
“Tả tướng, ngài nói, chuyện này thì có cái quái gì phải điều tra?” Thượng thư Hộ bộ thấp giọng nói, rõ ràng chính tên huyện lệnh Thanh Hà kia đã tham ô tiền xây dựng, tu sửa đê điều, thế quái nào mà vụ này lại dính cả lên đầu Hộ bộ bọn hắn?
Thượng thư Lại bộ Dương Hựu Đình đi ra, trừng mắt liếc