
ột trượng ba thước, nhưng đối với người bị nhốt trong đó mà nói, dù chỉ cao ba tấc thì cũng giống như cao ngàn vạn trượng, khó có thể vượt qua.
“Sắp qua buổi trưa rồi, sao điện hạ vẫn chưa trở về?” Một đôi tay ấm áp bỗng nhiên từ phía sau vươn đến, ôm eo Thái tử điện hạ.
Lâu Cảnh từ Phượng Nghi cung đi ra, nghe nói Thái tử còn chưa hồi Đông Cung, đã nghĩ chạy tới đón y cùng về dùng cơm, ai ngờ lại chứng kiến Thái tử điện hạ bám dọc theo tường mà đi từng bước một. Trong lòng hắn chợt nổi lên một trận đau xót, nhất định Thái tử phu quân nhà mình đã phải chịu rất nhiều ủy khuất trên triều, liền vội vàng đi qua đem người ôm lấy.
Trái tim vốn đang chìm trong rét lạnh và cô đơn của Tiêu Thừa Quân, vì cái ôm ấm áp này mà chợt tỉnh, bỗng nhiên lại nổi lên lo lắng, “Mắt ta rất đỏ, sợ bị người ta nhìn thấy.”
“Để ta xem nào!” Lâu Cảnh đem người xoay lại, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt đẹp của Thái tử điện hạ đã hồng hồng, không chỉ hồng bên trong mắt, một vành xung quanh hốc mắt cũng nhiễm một màu hồng nhạt, thật là đẹp quá, muốn hôn hôn một chút! Nghĩ như vậy, Lâu Cảnh cũng liền làm như vậy.
Hơi lạnh từ đôi môi mỏng áp đến đôi mắt đang nóng làm Tiêu Thừa Quân cảm thấy thoải mái. Cho nên lúc Lâu Cảnh dán sát vào, y theo tiềm thức mà nhắm mắt lại. Khi Lâu Cảnh hôn thành công rồi, Thái tử mới sự nhớ đến hiện tại hai người đang ở giữa đường, liền vội vàng đem người đẩy ra, lúng túng nhìn trái nhìn phải, thật may mà không có ai đi qua. Mà An Thuận và Nhạc Nhàn đi theo phía sau, một cái nhìn trời, một cái nhìn đất, một bộ như cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không biết…
“Đi thôi.” Tiêu Thừa Quân ho nhẹ một tiếng, lôi kéo Thái tử phi trở về Đông Cung, “Sao bây giờ ngươi mới trở về?”
Lâu Cảnh tùy ý để Thái tử lôi kéo, tha cái chân đi sau Thái tử nửa bước, mắt thì nhìn chằm chằm vào hai tai đỏ ửng của Thái tử, “Phụ hậu lôi kéo ta luyện kiếm, sau đó còn ngồi uống trà, nên mới về muộn một chút.”
“Ngươi cùng phụ hậu so kiếm?” Tiêu Thừa Quân dừng bước, quay đầu lại nhìn Lâu Cảnh từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên, “Có bị thương ở chỗ nào không?”
“Không có đâu.” Lâu Cảnh cười cười, choàng vai Thái tử điện hạ, “Chỉ là hơi mệt một chút.”
Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ mà nhìn Lâu Cảnh lại treo lên người y như thuốc cao bôi trên da, “An Thuận, đi gọi liễn xe đến đây.”
Gió giục vân vần cuồn cuộn đến nghẹt thở trên triều mấy ngày nay, rốt cục vì sự xuất hiện của Thái tử mà bạo phát. Buổi trưa vừa qua, tấu chương buộc tội Thái tử giống như tuyết rơi ào ào đưa đến ngự thư phòng.
Thuần Đức đế nhìn tấu chương trong tay, nhịn không được thở dài, “Trẫm cảm thấy có chút xin lỗi Thái tử.”
Thái giám tổng quản Hoài Trung nguyên bản đứng ở bên cây cột ngủ gà ngủ gật, nghe được lời ấy liền giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
“Hoài Trung, ngươi nói xem, mấy năm nay Thái tử làm việc thế nào?” Thuần Đức đế đem tấu chương ném tới một bên.
Hoài Trung ra một thân mồ hôi lạnh, lời này, chính là muốn hắn trả lời thế nào đây? Nhưng Hoàng Thượng đã hỏi, lại không thể không trả lời, châm chước một lúc lâu, mới nói: “Chuyện trên triều đình, nô tỳ thật sự không hiểu, chính là nô tỳ nhìn thấy, mấy ngày nay Thái tử đại hôn, Hoàng Thượng bận rộn hơn trước kia rất nhiều.”
Thường ngày Thuần Đức đế không bao giờ phê mấy tấu chương thỉnh an hay các tấu chương thông báo bình thường, toàn bộ đều ném cho Thái tử phê duyệt. Thuần Đức đế còn định nói thêm, chợt nghe thấy thị vệ ngoài cửa bẩm báo, “Hoàng Thượng, hữu thừa tướng cầu kiến.”
Trở lại Đông Cung, Lâu Cảnh vội dùng nước trong tẩy sạch toàn bộ nước ớt còn sót lại trong mắt của Tiêu Thừa Quân, “Nước ớt để lâu trong mắt là rất không tốt.”
“Chiêu này của ngươi rất hiệu quả đấy.” Tiêu Thừa Quân hơi hơi mỉm cười, tùy ý để Thái tử phi tự tay lau khô nước trên mặt cho y, “Lúc bé hay dùng chiêu này phải không?”
“Làm gì có chuyện đó!” Lâu Cảnh cười xòa, nhịn không được lại hôn lên khóe mắt phiếm hồng kia một cái. Trong phòng không có người, Thái tử điện hạ cũng không ngăn cản hắn, “Nếu gia gia nhìn thấy ta khóc, đương nhiên là hắn sẽ cảm thấy rất thú vị rồi bắt ta đứng ở giữa sân, khóc theo mười kiểu khác nhau để hắn xem.”
“Ha ha, khóc mà còn có thể khóc thành mười kiểu cơ à?” Tiêu Thừa Quân nhịn không được cười ra tiếng, thật tưởng tượng không ra trong thiên hạ vẫn có loại tổ phụ như thế này.
“Đương nhiên là có!” Lâu Cảnh cười cười ôm Thái tử điện hạ, “Từ nay về sau, nếu Thái tử điện hạ bắt nạt ta, ta sẽ tới trước bài vị của Thái tổ, khóc đủ hai mươi kiểu cho tổ tông Tiêu gia nhìn.”
Hai người đang cười cười nói nói, chợt có người đến bẩm báo, thị vệ họ Vân xin cầu kiến.
Thị vệ họ Vân, chỉ có thể là thẻ bài của Vân Bát ở Đông Cung, hai người liếc nhau, đi ra ngoài.
Sau khi vẫy lui hạ nhân, một người mặc trang phục thân vệ của Đông Cung tiến lên hành lễ, “Thuộc hạ Vân Thập Lục, bái kiến Thái tử điện hạ, tham kiến chủ nhân.”
Vân Thập Lục! Tiêu Thừa Quân vội cho người đứng dậy, đây chính là người bị phái đi Thanh Hà tra xét tin tức, Vân Thập Lục.
Thanh Hà cách kinh thành không quá xa, cưỡi ngựa gấp rút t