Quãng Thời Gian Trong Hồi Ức

Quãng Thời Gian Trong Hồi Ức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322881

Bình chọn: 7.5.00/10/288 lượt.

h Lãng.” Ánh mắt Dư Tịnh buồn bã

lẩm bẩm. nếu vì Trình Lãng cô còn có thể giải thích, còn có thể thử níu

kéo, chỉ tiếc là không phải.

“Thế là vì gì?” Hạ Sính Đình hoang mang, Hứa Gia Trì yêu Dư Tịnh đến thế, người nào có mắt cũng thấy, chuyện gì

lại khiến anh từ bỏ Dư Tịnh đươc.

Dư Tịnh cúi đầu buồn rầu: “Người anh ấy yêu không phải tớ.”

Hạ Sính Đình cười phì: “đùa kiểu gì vậy?”

“Thật đấy.” Dư Tịnh ậm ừ.

Hạ Sính Đình vẫn không tin: “Làm sao có thể?”

“Anh ấy đích thân thừa nhận rồi.” Dư Tịnh cũng không muốn tin, nhưng sự thực bày trước mất, không tin cũng không được. Vừa nghe anh nói dứt câu

tuyệt tình đó, đã từng đau đến đứt ruột đứt gan, giờ đã đau đến tê dại.

Hạ Sính Đình há hốc miệng, Hứa Gia Trì tuyệt đốik hông phải loại người đó, Anh bảo vệ chăm sóc Dư Tịnh trân trọng như châu báu ngọc ngà cô buồn

khổ thì anh còn đau hơn, như thế không phải yêu thì là gì?

Ánh mắt Dư Tịnh tối sầm, mọi người đều nghĩ Hứa Gia Trì yêu cô, thực ra anh đang

yêu Dư Khiết qua cô thôi.. Cô và Dư Khiết không giống nhau, chỉ có đôi

mắt sinh động như đúc từ một khuôn ra, to và sáng, như biết nói, luôn

luôn có ánh sáng lấp lánh.

Hạ Sính Đình lặp đi lặp lại câu nói của Dư Tịnh, cuối cùng tìm ra mấu chốt: “Hứa Gia Trì không yêu cậu thì anh ấy yêu ai?”

Dư Tịnh bình tĩnh: “Là Dư Khiết, chị tớ.”

Hạ Sính Đình không tin nổi: “Cậu nói là chị ruột Dư Khiết của cậu, bảy năm trước mất vì tai nạn giao thông?”, cô lặp lại tên Dư Khiết vẻ bàng

hoàng.

Dư Tịnh gật đầu.

“Nhưng chị ấy đã mất rồi mà?”

“Nhưng chị ấy vẫn là viên ngọc trong tim Hứa Gia Trì, mãi mãi không biến mất.” Dư Tịnh nói gọn.

Hạ Sính Đình mở to đôi mắt, buộc miệng: “Vậy Hứa Gia Trì cưới cậu, anh ấy…” Cô vội bịt miệng: “Xin lỗi xin lỗi tớ nói bậy quá.”

“Cậu nói đúng, anh ấy ở bên tớ, có thể chỉ vì tớ là em gái của Dư Khiết.” Trải qua bao chuyện, Dư Tịnh đã không còn tự tin nữa.

Hạ Sính Đình chỉ muốn tát mình một cái, cô đang đổ dầu vào lửa hay sao, Cô giữ chặt vai Dư Tịnh, trịnh trọng: “Tiểu Tịnh Tịnh, cậu còn có tớ.”

Dư Tịnh ôm bạn: “Yên tâm, tớ không sao.”

Hạ Sính Đình rất xót xa, Dư Tịnh xinh đẹp yêu kiều, thông minh tao nhã,

lại là người lấy chồng trước nhất trong số những bạn bè của cô, vốn phải sống một cuộc sống an nhiên tự tại, nhưng lại bị hành hạ thế này. Nói

cho cùng vẫn là lỗi của cô, nếu không do sự vô ý của cô, Dư Tịnh giờ đây hẳn đã hạnh phúc biết bao. Cô mím môi, nước mắt rơi lã chã.

Dư Tịnh

lạ lùng, đang nói chuyện của cô, sao Hạ Sính Đình còn đau lòng hơn thế

này: “Cậu sao vậy, người trong quán đang nhìn chúng ta kìa, đừng khóc

nữa.”

“Tại tớ cả, tại tớ cả.” Hạ Sính Đình ôm chặt vai cô: “Chỉ tại tớ, chỉ tại tớ.”

Dư Tịnh đương nhiên biết cô đang nói chuyện gì, cô vuốt nhẹ mái tóc mềm

mượt của Hạ Sính Đình: “Cậu đừng nghĩ vậy, chẳng ai dự đoán chắc chắn

những chuyện sẽ xảy ra. Có ngàn khả năng thì sẽ có ngàn kết quả, cho dù

cậu không làm lạc bức thư, thầy cô và bố mẹ tớ cũng có khả năng thông

qua cách khác để tóm được bọn tớ. Hoặc tớ và Trình Lãng có thể giấu đến

tận lúc tốt nghiệp, nhưng bọn mình cũng có lẽ không thi vào cùng một

trường, thậm chí không cùng một thành phố. Hợp ít li nhiều, yêu xa thì

có bao nhiêu phần trăm thành công? Rồi chưa biết chừng bọn mình có thể

học chung trước, chung ngành, thậm chí chung lớp nhưng rồi thế nào? Mỗi

ngày quấn quýt lấy nhau không chừng còn cãi nhau tưng bừng nữa.” Dư Tịnh nói bằng giọng nhẹ nhõm về tương lai giả tưởng của cô và Trình Lãng,

Trình Lãng tính khí nóng nảy, cô cũng không phải người kiềm chế nhịn

nhục, những gì cô nói có lẽ sẽ xảy ra cũng chưa biết chừng.

Hạ Sính Đình cười trong nước mắt, sụt sịt: “Cậu lại còn an ủi tớ, tớ thật mất mặt chết đi được.”

Dư Tịnh cười tự giễu, không phải tâm lí cô mạnh mẽ mà là việc đến nước này rồi, ngoài tự mình điều chỉnh tâm trạng mình ra thì không còn cách nào

khác.

Hạ Sính Đình nắm chặt tay cô: “Dù sao đi nữa, tớ cũng sẽ ở bên cậu.”

Dư Tịnh gật đầu, khóe môi thoáng nở nụ cười, phải, may còn có cậu.

Hôm sau Hạ Sính Đình kéo Lăng Thiên Ý đi tìm Trình Lãng.

“Vội tìm cậu ta làm gì?” Lăng Thiên Ý rất tò mò.

Hạ Sính Đình liền kể hết chuyện của Dư Tịnh cho anh nghe.

Nghe xong, Lăng Thiên Ý đờ người, tình cảm của Dư Tịnh đúng là quá trắc trở: “Thế em tìm Trình Lãng làm gì?”

“Nếu Hứa Gia Trì không thể cho Dư Tịnh hạnh phúc, Trình Lãng có thể.” Hạ Sính Đình cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

Lăng Thiên Ý liếc nhìn cô: “Em không thấy mình hơi lo bao đồng à?”

“Anh nói kiểu gì thế?” Hạ Sính Đình có chút không vui, nếu không phải Dư Tịnh, chuyện người khác cô lười chẳng thèm quan tâm.

Lăng Thiên Ý dịu giọng: “Em đừng manh động, anh không có ý trách em.” ANh

ngừng lại: “Anh chỉ thấy, Dư Tịnh cũng tốt, Trình Lãng cũng tốt, đây là

chuyện hai người họ, em cần gì giúp đỡ, coi chừng chữa lợn lành thành

lợn què.”

Hạ Sính Đình không nghĩ vậy, dù Dư Tịnh trách cô nhiều

chuyện, cô vẫn làm thế. Vì cô nghĩ Dư Tịnh đã đến nước này rồi, cô có

trách nhiệm không thể chối bỏ. Cô nghĩa vụ giúp bạn bước ra khỏi nỗi

đau.

Còn Trình Lãng sẽ là phương


XtGem Forum catalog