
càng cay, biết mình tối ngày hôm qua đã quá kích động, nhưng anh không hối hận, một cô gái như vậy, đáng giá để anh buông xuống tất cả mọi thứ kích động vì cônhưng hắn cũng không hối hận, như vậy một nữ nhân tử, đáng giá hắn bỏ xuống tất cả vì nàng kích động.
Nhưng mà những câu như vậy không thể nói trước mặt ông nội mà nói được, Tiêu Tử Uyên nở một nụ cười áy náy nhận lỗi, "Ông nội, con biết con sai rồi, con đảm bảo chỉ có lần thứ nhất này thôi, lần sau sẽ không viện lý do này nữa.”
Ông nội Tiêu nhìn Tiêu Tử Uyên một cái, sau đó cười.
Đây chính là lý do vì sao ông lại yêu quý người cháu này.
Các bậc cha mẹ khác gặp những chuyện như thế này luôn hỏi mấy câu, đi đâu? Đã làm gì?
Thật ra thì mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn hỏi một câu mà thôi.
Tiêu Tử Uyên trong lòng thông suốt vô cùng, nên đã trực tiếp bước qua quá trình trung gian này, đưa ra kết quả mà bậc phụ huynh mong muốn. nói chuyện cùng người thông mình thật sự rất thoải mái vui vẻ.
Ông nội Tiêu từ nhỏ đã nhìn Tiêu Tử Uyên lớn lên, biết Tiêu Tử Uyên đã nói ra cam kết nhất định sẽ tuân thủ, nhìn hai má anh đỏ ửng lên mất tự nhiên, buông miệng, "Được rồi, đi nghỉ ngơi đi!"
Tiêu Tử Uyên nghe thấy vậy ngược lại có hơi giật mình, tại soa lại dễ dàng qua cửa ải này như vậy?
Ông nội Tiêu chống cành cây trên tay, tinh thần sảng khoái đứng ở trong tuyết, khóe miệng hơi thở màu trắng không ngừng tỏa ra ngoài, âm thanh giống như tiếng chuông lớn gầm lên một tiếng, "Còn không mau đi làm đồ ăn sáng! Hôm nay cháu phải làm cơm!"
Tiêu Tử Uyên cúi đầu cười đồng ý, "Được ạ, cháu lập tức đi."
Nói xong xoay người đi về phía phòng bếp, đi được vài bước lại quay đầu nhìn sang, ông nội Tiêu đang đứng dưới tán cây làm động tác thái cực quyền.
Tùy Ức sáng sớm hôm sau đã tỉnh dậy, chờ cả ngày cũng không nhận được điện thoại hay tin nhắn của Tiêu Tử Uyên, sợ anh bị mắng nên cũng không dám gọi điện qua, chỉ có thể chờ đợi.
Lúc ăn bữa sáng lòng cô cũng không yên tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại di động đến ngẩn người.
Tiêu Tử Uyên ăn sáng cùng ông nội, mệt rã rời trở lại trong phòng, lúc này mới lấy điện thoại ra gọi cho Tùy Ức.
Tùy Ức nhanh chóng nhận máy, mở miệng liền hỏi, "Anh không sao chứ?"
Tiêu Tử Uyên giọng nói hơi khàn, "Anh không có chuyện gì."
"Phát sốt ròi phải không?" Tùy Ức vừa nghe đã thấy có gì đó không đúng lắm.
Tiêu Tử Uyên hắng giọng một cái, "Hình như là có một chút, không sao, ngủ một giấc dậy là khỏe mà."
Tùy Ức nhớ đến anh đi xe cả đêm, có chút đau lòng, "Vậy anh mau ngủ đi."
Tiêu Tử Uyên nằm ở trên giường nhắm mắt lại nhưng không muốn cúp điện thoại, khóe miệng không tự chủ cong lên, nhẹ giọng gọi, "A Ức. . . . . ."
Tùy Ức cứ nghĩ là anh có việc gì, "Umh?"
Tiêu Tử Uyên không trả lời rồi lại tiếp tục gọi cô một tiếng nữa, "A Ức. . . . . ."
Giống như chỉ là vô ý thì thầm, Tùy Ức nhẹ giọng bật cười, anh bình thường giống như ông cụ non, mắc bệnh ngươc lại giống như một đứa trẻ.
Sau đó Tiêu Tử Uyên cầm điện thoại di động ngủ thiếp đi, Tùy Ức mỉm cười cúp điện thoại.
Một lát sau, cửa phòng Tiêu Tử Uyên được đẩy ra một cách nhẹ nhàng, cha mẹ Tiêu đi vào bên trong.
Cha Tiêu dịch dịch lại góc chăn cho con trai, vuốt nhẹ trán con trai nhẹ nói, “Toát mồ hôi, đã giảm sốt rồi.”
Mẹ Tiêu nhẹ nhàng vuốt tay và chân Tiêu Tử Uyên, "Không biết cha có đánh con không?"
Cha Tiêu do dự một lúc, "Chắc không đâu, những lúc cha dùng côn đều là để dọa người, em đã bao giờ thấy cha thực sự mắng bọn trẻ bao giờ đâu?”
Mẹ Tiêu gật đầu, “Để cho con ngủ đi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Tiêu Tử Uyên mơ màng biết có người đến thăm, muốn mở mắt ra để xem là ai, nhưng trong đầu lại hỗn độn, đấu tranh vài lần sau đó vẫn nhắm mắt lại ngủ.
Cha mẹ Tiêu vừa biến mất ở khúc quanh sân nhỏ, ông bà nội Tiêu đã từ một con đường nhỏ dìu nhau đi đến.
Ông nội Tiêu đang muốn đẩy cửa ra, bà nội Tiêu đã ngăn tay ông lại, “Nhẹ một chút, đứa bé bệnh nặng!"
Cánh tay đặt trên cửa của ông nội Tiêu dừng lại, sức lực nhẹ đi rất nhiều nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hai cụ đi vào, đứng ở bên cạnh giường nhìn người nằm trên đó, ông nội Tiêu đem bình giữ nhiệt trong tay đặt lên đầu giường.
Bà nội Tiêu cảm thán, “Khi nó còn là một đứa trẻ, luôn ngã bệnh, cũng luôn nằm trên giường như thế này, thuốc đắng như vậy mà khi uống vào không hề nhăn mày.”
Ông nội Tiêu cũng cười híp mắt, dường như rất hài lòng về đứa cháu này, “Đứa bé này có điểm giống tôi.”
Bà nội Tiêu liếc mắt nhìn ông, “Vậy mà ông còn để nó đứng ở đầu gió lâu như vậy? biết ông thích ăn đậu Hà Lan, hôm đó vừa mới vào bếp đã bắt đầu ngâm độ phụ, nói rằng bữa cơm đoàn viên muốn nấu cho ông ăn, sáng sớm hôm nay lại bận rộn trong phòng bếp nửa ngày.”
Ông nội Tiêu có chút buồn cười, “Bà không thích ăn à? Nó cũng không phải là làm cho bà ăn sao? Tôi cũng không phải phạt nó, hai năm qua sự chú ý của nó hình như đang nghiêng về chỗ khác, tôi muốn cho nó hiểu rõ ràng rằng, không nê lẫn lộn mọi thứ.”
Ông nội Tiêu bỗng nhiên hỏi, "Cô bé kia bà có biết không?"
Bà nội Tiêu lắc đầu, "Không biết."
Ông nội Tiêu im lặng trong chốc lát, "Nếu