
ếu cố nhiều hơn.”
Anh cảm giác ra Hứa Tĩnh Á không thiện cảm với bạn gái, mà anh cũng
không muốn nói chuyện với cô ta. Bởi vậy sau khi thu xếp xong, liền kéo Đóa Hinh rời đi.
Cuộc sống đại học của Khang Đóa Hinh, ngay tại lúc lòng cô tràn đầy chờ mong đã bắt đầu.
Sống hai kiếp, nhưng đây là lần đầu cô học đại học, cảm xúc đương nhiên đặc biệt khác lạ.
Trong khi mọi người sau khi thi xong, thật vất vả thoát ly cha mẹ, các
sinh viên vội vàng tham gia các buổi tiệc hữu nghị, cô lại xếp đầy thời
khoá biểu của mình, còn đi dự thính một ít chương trình học mình cảm
thấy hứng thú, vô cùng phong phú.
Nhân duyên của cô ở trong trường học cũng không tệ lắm, tuy không phải
người vô cùng hoạt bát, biết làm nóng không khí, nhưng bên ngoài dịu
dàng hiền lành, người bên cạnh có khó khăn, cô cũng sẽ hết sức giúp đỡ
trong phạm vi năng lực, bởi vậy quan hệ cùng các sinh viên khác đều rất
tốt.
Chỉ trừ bỏ một người, đó là bạn cùng phòng của cô, Hứa Tĩnh Á.
Hứa Tĩnh Á nhất thời thay đổi sắc mặt,
“Làm ơn, nói như thể em cố ý hại cô ấy đi học muộn không bằng? Em thấy
cô ấy không thoải mái, sợ ầm ỹ, cho nên mới tắt đồng hồ báo thức, để cô
ấy không cần đi học, ở phòng nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong cô ta trừng mắt nhìn Khang Đóa Hinh, giống như trách cứ cô ác ý hại.
“Vậy thật sự cám ơn cô.” Nguyễn Đông
Luân ôn hoà nói, sau quay đầu nhìn bạn gái vừa uống thuốc giảm đau, “Mau ăn nốt đi.” Ăn nhanh còn chạy lấy người.
“Đúng rồi, đàn anh. Sao gần đây không
thấy anh đứng dưới kí túc xá nữ chờ Đóa Hinh, không phải hai người cảm
tình phai nhạt đấy chứ?” Hứa Tĩnh Á dùng ngữ khí vui đùa hỏi. Ánh mắt
lại dao động giữa hai người.
Dù Khang Đóa Hinh luôn hiền lành, cũng nhịn không được nhíu mi, “Có người quy định nhất định phải hẹn ở đâu sao?”
Cô rất không thích Hứa Tĩnh Á thường
thường đá xoáy chuyện của cô cùng Đông Luân, đây cũng là nguyên nhân cô
không thể coi Tĩnh Á như bạn bè.
“Mình chỉ tò mò thôi!”
Dùng hai chữ ‘tò mò’ này là có thể dò hỏi chuyện riêng tư của người khác sao? Khang Đóa Hinh không cho là đúng.
“Chúng tôi không muốn gây chú ý, cho nên không hẹn ở nơi có nhiều người.” Nguyễn Đông Luân đã mở miệng, “Lần sau đừng nói loại chuyện này nữa.”
“Cái gì, chỉ đùa một chút không được
sao?” Hứa Tĩnh Á bất mãn nói thầm, “Hơn nữa hẹn hò thì hẹn hò, vì sao
muốn giấu, chẳng lẽ còn muốn bắt cá hai tay sao?”
“Tĩnh Á, cậu rốt cuộc có cái gì bất mãn, vì sao luôn muốn chúng tôi chia tay?” Khang Đóa Hinh rốt cục tức giận.
Hứa Tĩnh Á sớm biết cô cùng Nguyễn Đông
Luân hẹn hò từ lâu, mà hẹn hò là chuyện của hai người, không tất yếu
phải nói cho mọi người, nhưng không có nghĩa là bọn họ không yêu nhau,
Hứa Tĩnh Á dùng danh nghĩa “Quan tâm”, đi xem xét châm chọc, làm cô thực không vui.
“Khang Đóa Hinh, mình là đang giúp cậu
mà! Cậu yên tâm, mình sẽ giúp cậu trông coi anh ấy, không cho anh ấy có
cơ hội phát triển ra phía ngoài.”
Cái gì mà phát triển? Khang Đóa Hinh cảm thấy bạn cùng phòng quả thực rất khó hiểu, chuyện tình cảm của cô liên
quan gì đến cô ta?
“Cảm ơn đã quan tâm, nhưng mà mình nghĩ
không cần.” Cô tức giận nói: “Nếu Đông Luân muốn phát triển bên ngoài,
mình sẽ thành toàn cho anh ấy.”
“Em đừng mơ bỏ anh.” Nguyễn Đông Luân
nhịn không được liếc nàng một cái, thấy nàng rốt cục ăn xong miếng khoai tây chiên cuối cùng, lập tức thu dọn bàn ăn, “Được rồi, ăn xong rồi,
chúng ta đi thôi!”
“Này, sao hai người đi nhanh như vậy, không phải muốn đọc sách sao?” Hứa Tĩnh Á gọi.
Cô ta nghe được bọn họ có thói quen hẹn ở cửa hang ăn nhanh đọc sách, mới đến.
Nhưng Nguyễn Đông Luân mặc kệ cô ta, mà
Khang Đóa Hinh cũng bị lời của cô ta khiến cho tâm trạng không tốt, bởi
vậy cũng không nói gì, liền cùng Nguyễn Đông Luân rời đi.
“Thật sự là người kì lạ.” Đi ra cửa hàng ăn nhanh, Khang Đóa Hinh nói thầm.
“Về sau ít qua lại cùng cô ta thôi.”
Nguyễn Đông Luân thản nhiên nói, “Trong phòng nếu có gì có vẻ riêng tư
thì khóa kỹ, đừng để cô ta động vào.”
Khang Đóa Hinh sửng sốt, “Vì sao?”
Nguyễn Đông Luân hơi hơi nhíu mi, có
điểm muốn nói, cuối cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ nói: “Không thể
không đề phòng người ngoài, cô ta cũng không thân thiện gì, em vẫn nên
cẩn thận một chút thì tốt.”
“Nói như vậy cũng…… Được rồi.” Cô nghĩ
nghĩ, mới giận dữ nói: “Đáng tiếc học kỳ sau không thể đổi ký túc xá,
vẫn phải ở cùng phòng với cô ấy.”
Phòng ngủ hai người phiền toái ở chỗ đó, bạn cùng phòng không tốt, sẽ không còn ai chơi cùng.
“Chính en châm chước đi, nếu không được, về nhà ở cũng được.” Dù sao trường học mặc dù có quy định trọ ở trường, nhưng không có chế độ điểm danh, vẫn đầy người chuyển ra bên ngoài ở.
“Nhưng về sau tới tìm anh, đừng để cho cô ta biết.”
“Anh nghĩ rằng em không muốn sao.” Cùng
bạn trai hẹn hò lại có cái bóng đèn đi theo, cô đương nhiên không muốn,
nhưng cô càng không thể về nhà ở, như vậy thời gian cô ở chung cùng Đông Luân sẽ càng ít.
Kỳ thật không chỉ là vấn đề có thích hay không thôi đâu, Nguyễn Đông Luân thầm nghĩ, nhưng mà quên đi, vẫn đừng
nên nói ra làm cho cô phiền lòng.