
òn thật sự nghiêm túc hỏi.
“Không… Không có gì nữa
rồi!” Vạn Quý Phi quyệt miệng cúi đầu. Hắn thật đúng là biết phối hợp diễn trò,
lòng buồn bực.
Hoắc Duẫn Đình cười gõ
lên ót của cô, cánh tay thật tự nhiên đáp trên bả vai cô, ngẩng đầu ôn nhu nói
với Tiếu Hà: “Nha đầu kia có đôi khi không hiểu sao thương xuân thu buồn, cám
ơn cậu đã khuyên nó.”
*Thương xuân thu buồn:
Thương trong: ưu tư, bi thương. Theo mùa, cảnh vật tự nhiên cũng biến hóa lại
khiến cho lòng người bi thương không rõ vì cớ gì. Dùng để hình dung tuýp người
đa sầu đa cảm.
Có cả một câu chuyện
dài bạn nào muốn đọc thì tham khảo. P/S: dài với dạo này luyện level nên … Link: http://baike.baidu.com/view/1933683.htm
“Cũng không có gì.” Tiếu
Hà cười cười.
Anh mới thương xuân thu
buồn! Vạn Quý Phi vuốt cái gáy, âm thầm xem xét hắn. Làm sao xả chút có không?
Hoắc Duẫn Đình bỏ qua oán
niệm của cô, cũng cười trở về.
“Nếu hôm nay có thể hữu
duyên gặp gỡ như vậy, nếu không… Tiểu Phi, chúng ta xin mời sư huynh em đi ăn
bữa cơm đi.”
Tiểu Phi? Đối với cách
gọi mới mẻ này, Vạn Quý Phi đầu tiên là cau mày, lại nghe được câu nói kế tiếp,
mày càng nhíu chặt thêm. Ăn cái gì cơm?
“Không cần khách khí.”
Tiếu Hà lịch sự từ chối.
Cô bỗng hét lên: “Em đêm
nay còn có hẹn với bạn học.”
“Hẹn cái gì đều hủy hết
đi! Anh trai thân ái đến đây, em lại tính không để ý tới anh hay sao?” Nhanh
chóng ôm lấy cánh tay vừa thu rất nhanh lại của cô, hắn cười đến càng âm trầm.
Vạn Quý Phi bỗng dưng run
lên, giãy dụa, đè nặng âm thanh khẽ gọi: “Buông ra!”
Đầu của hắn bỗng nhiên
tới gần, môi cơ hồ dán lên vành tai của cô, thanh âm rất nhẹ rất nhẹ: “Tôi đây
là giúp cô!”
Thân mình ổn định lại,
Vạn Quý Phi hơi quay đầu, hắn đối với cô trừng mắt nhìn.
“Cảm tình của hai anh em
thật tốt.” Tiếu Hà có chút hâm mộ.
“Đương nhiên!” Hoắc Duẫn
Đình đứng thẳng, lại đem cô kéo hướng chính mình. ”Anh trai đau em gái, là
chuyện thiên kinh địa nghĩa!”
Thật giả tạo! Vạn Quý Phi
đảo mắt. Tiếu Hà lại tin là thật, cười phụ họa: “Chính là.”
“Sư huynh cũng đừng lại
chối từ, đi thôi.”
“Học trưởng có thể gọi em
là Tiếu Hà.” Tiếu Hà lại không có kiên trì.
“Em gái đi thôi!” Hoắc
Duẫn Dình vỗ vỗ phía sau lưng Vạn Quý Phi, cố ý tăng thêm ngữ khí.
Đâm lao đành phải phóng
theo lao, Vạn Quý Phi cho dù không tình nguyện cũng phải theo.
Lên xe, Hoắc Duẫn Đình
liền không nói nữa.
Ngồi ghế phụ, Vạn Quý Phi
lặng lẽ nhìn về đằng sau, Tiếu sư huynh mặt hướng ra ngoài cửa sổ, thần sắc tự
nhiên. Một cái bàn tay to đem đầu của cô quay về chỗ cũ: “Ngoan ngoãn ngồi
yên.”
Vạn Quý Phi gảy gảy nơi
bị hắn sờ qua, bĩu môi không nói.
Nơi dùng bữa là Phúc Lâm
Môn, khách sạn mỗ sao tầng 28. Từ thang máy đi ra sau khi trải qua một cái hành
lang dài khắc long chạm phượng, hai bên tường là gỗ lim tinh xảo, mùi hương
thản nhiên trước mặt xộc vào trong mũi là đàn hương.
Không cần đoán cũng đủ
biết nơi này giá cả xa xỉ, đi tới cửa, phục vụ sắp xếp hai hàng dài mặc đồng
phục hạ thắt lưng hướng bọn họ ra mắt màn chào mừng hoành tráng, tràng diện
long trọng này càng khẳng định suy nghĩ của cô.
Ăn bữa cơm chiều có tất
yếu cần phải phô trương như vậy sao? Hắn rốt cuộc có mục đích gì?
Vạn Quý Phi một chút cũng
không ngờ tới ở trong phòng lại bày ghế lô, dưới chân là một cái ghế lô.
Trong phòng trang hoàng
so với bên ngoài chỉ có hơn chớ không kém, trần nhà bày trí theo xu hướng cổ
điển, có đầy đủ các loại hoa văn cổ điển, một bên tường còn lại là lấy mai lan
cúc trúc làm chủ đạo cạnh song cửa sổ, bên ngoài màn đêm buông xuống, từ bên
ngoài cửa sổ quan sát thế nhưng có thể đem cảnh đêm thành phố G thu hết vào
trong đáy mắt.
“Ngồi đi, đừng khách
khí!” Hoắc Duẫn Đình kêu bọn họ ngồi xuống.
Vạn Quý Phi mắt phóng tới
menu được dựng thẳng trên bàn, tám chữ thật lớn vô cùng bắt mắt “Chế biến từ tự
nhiên, mới mẻ ngon miệng”, mắt chuyển xuống giá tiền tương ứng, thiếu chút nữa
khiến cho con mắt cô nhảy ra ngoài. Có phải là cô bị hoa mắt hay không? Một dĩa
rau xanh mà tốn 138 ngàn?
Điên rồi! Người này có
tâm tư muốn khoe khoang! Vạn Quý Phi gian nan nuốt ngụm nước miếng, rất khó
tưởng tượng được một giờ trước còn ngồi ở trong tiệm giải khát uống trà sữa
chưa đến mười đồng, hiện tại thế nhưng đến loại địa phương xa xỉ này dùng cơm,
ngay tức thời cảm thấy bất an.
“Muốn ăn cái gì?” Hoắc
Duẫn Đình mở menu hỏi.
Cô vâng dạ trả lời: “Kỳ
thật, tùy tiện ha ha là có thể.”
“Mời sư huynh ăn cơm có
thể nào tùy tiện như vậy?”
“Khụ… Tôi đối với ăn yêu
cầu không cao.” Tiếu Hà xê dịch cái mông, sắc mặt hơi cứng ngắc.
Nguyên lai sư huynh cùng
cô giống nhau đều không được tự nhiên. Nghĩ vậy, Vạn Quý Phi không khỏi hung
hăng trừng tên kia!
Hoắc Duẫn Đình nhìn như
không thấy, khép lại menu không chút để ý nói: “Nếu như vậy, tôi đây làm chủ?”
Hắn cùng một phục vụ sinh bên cạnh nói nhỏ vài câu, khi cô vừa đi đến trước
cửa, hắn lại bỏ thêm câu: “Mở cho tôi một Domain D’ Ambinos năm 1973 .”
Thanh âm của hắn trầm
thấp mà nồng đậm, nói tiếng Anh dễ nghe rất êm tai, cố tình sau k