
o có người vô lại như vậy! Đẩy hắn, địch nhân không chút động đậy;
đá hắn, trên chân lực sử dụng không nhằm nhò gì. Rơi vào đường cùng, cô hướng trước
ngực hắn cắn, Hoắc Duẫn Đình thét lớn một tiếng, xoay người né tránh.
“Em… Mưu sát chồng!” Hắn
ôm chỗ bị cắn, giả bộ một bộ thống khổ.
“Anh nói bậy!” Vừa rồi
vẫn là bạn trai, hiện tại lập tức liền nhảy thành chồng, Vạn Quý Phi cũng không
thể nào nuốt trôi món này, giơ chân nhỏ lên liền hướng hắn đá.
May mắn hắn tránh lẹ,
bằng không đường con cái khó mà giữ được. ”Này này, đừng đùa chứ?” Hắn giữ chặt
bàn chân lỏa của cô cứ nhắm hướng trên người hắn mà tới, Vạn Quý Phi lập tức
lấy động tác cực kỳ bất nhã khóa ngồi ở trên người của hắn.
“Buông ra!” Tay bị hắn
kéo ở sau người, cô chỉ có thể vặn vẹo kích thước lưng áo.
“Ân hừ.” Hoắc Duẫn Đình
phát ra hai tiếng rầu rĩ, sau đó siết chặt lưng áo của cô trầm giọng nói: “Đừng
nhúc nhích!”
Biến hóa vi diệu xảy ra,
vật ở giữa hai chân cứng rắn thẳng lên, cho dù chưa từng có kinh nghiệm trên
phương diện này, cô cũng biết phát sinh chuyện gì.
“Anh! Anh hạ lưu! Sắc
lang!” Cô xấu hổ thầm nghĩ bỏ trốn. Đáng tiếc thân thể không thể động đậy, dưới
tình thế cấp bách, cô vươn tay cho hắn một cái tát, khi lấy được tự do vội nhảy
xuống giường, tìm được cửa phòng liền xông ra ngoài.
Hoắc Duẫn Đình ôm nửa bên
mặt, kinh ngạc vì bị đánh, bất quá không chút bận tâm, lập tức đứng dậy đuổi
theo.
Vạn Quý Phi lao xuống
lâu, ngoài ý muốn nhìn thấy Hoắc Tinh Linh ở phòng ăn dùng bữa sáng.
“Sớm như vậy?” Hoắc Tinh
Linh nâng chén sữa, nhìn vẻ mặt kích động của cô. ”Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cháu…” Vạn Quý Phi siết
chặt tay, hai chân không mặc giày bị đá cẩm thạch băng thẳng run lên. Rõ ràng
chính là đầu hạ, vì sao cô lại cảm thấy lạnh lẽo thế này chứ?
“Duẫn Đình chưa dậy sao?
Như thế nào chỉ có một mình cháu đi xuống?” Nhìn cô cắn môi, giống như sắp khóc
ra, Hoắc Tinh Linh nhẹ nhàng thản nhiên hỏi: “Cô dâu mới sáng sớm cãi nhau ?”
囧!”Người
ta cùng hắn không phải…”
“Sáng sớm liền giận dỗi.”
Bàn tay to ấm áp vỗ nhẹ
đỉnh đầu cô, mang theo ngữ điệu cưng chiều, nghe được cô cả người mềm yếu.
”Buông ra.” Cô cũng không ăn được bộ dạng này đâu, nghiêng người tránh đi tay
hắn.
“Vạn Quý Phi, em muốn ở
trước mặt mẹ anh cùng anh cãi nhau sao? Làm cho bà càng thấy xem thường anh?”
Hơi thở ấm áp dán bên
tai, lời nói của hắn mang theo vài phần uy hiếp, Vạn Quý Phi ẩn ẩn muốn phản
bác, lại cảm thấy không ổn. Cãi nhau? Khinh thường? Sẽ sao?
Trong đầu kêu loạn, cô
còn không có biết phải phản ứng như thế nào, thân mình mạnh mẽ bị ôm lấy.
“Giày cũng không mang.”
Hắn nhẹ giọng trách cứ, đem cô ôm đến bên bàn ăn ngồi xuống. ”Anh đi nhờ dì làm
bữa sáng.” Tiếp theo tự nhiên hôn hôn hai má của cô, đi vào phòng bếp.
“Này!” Cô tức giận trừng
mắt bóng dáng của hắn, quả thật rất muốn mắng hắn lại tùy tiện thân cô. Nhưng
ngại có người thứ ba ở đây, mới nhịn xuống.
“Duẫn Đình đứa nhỏ kia
rất khó hầu hạ, dì người làm mẹ này cũng không có biện pháp. Ai, khó được cháu
lại có khả năng quản được hắn, hãy rộng lượng nhiều một chút.” Hoắc Tinh Linh
tràn ngập chờ mong nhìn cô.
“Dì hiểu lầm !” Chẳng lẽ
quan hệ bọn họ vẫn luôn bị hiểu lầm? Vạn Quý Phi muốn giải thích rõ ràng.
Nhưng mà Hoắc Tinh Linh
căn bản không nghe, thẳng cho đến khi nói xong: “Tiểu Phi, Duẫn Đình đại khái
cũng chỉ nghe con, dì cảm thấy thực an ủi, về sau chúng ta nếu có mâu thuẫn,
phải dựa vào con tới hóa giải rồi.”
“Cháu… Không có.” Lưng cô
không cần đeo trọng trách lớn như vậy!
Vạn Quý Phi đang phát
sầu, Hoắc Duẫn Đình không biết từ đâu bước đến, trong tay còn mang theo đôi dép
lê. ”Mang vào, đi rửa mặt thay quần áo.”
Nhìn nhìn trên người
mình, Vạn Quý Phi mới giật mình thấy mình rất thất lễ. Cô thế nhưng mặc áo ngủ
xuất hiện ở trước mặt những người khác, quá mất mặt, khó trách sẽ bị hiểu lầm.
Ngượng ngùng đứng dậy, đi theo hắn lên lầu, đi đến chỗ rẽ thang lầu, cô thấp
giọng kêu: “Hoắc Duẫn Đình… Tôi đi thay quần áo.”
Hoắc Duẫn Đình xoay
người, nhíu mày: “Vì sao?”
Cô cúi đầu, đột nhiên
muốn khóc. Cái này tính gì chứ! Cô mới không cần mơ hồ liền làm bạn gái của
hắn, hắn thậm chí cũng chưa theo đuổi cô!
Hoắc Duẫn Đình kỳ thật
rất sợ cô trầm mặc không nói, sợ cô lùi bước, hắn quyết định hạ dược nặng. ”Em
muốn đổi ý?”
“Cái này căn bản không
thể tính! Tôi lúc ấy say rượu !”
“Say rượu ba phần tỉnh!
Vạn Quý Phi, anh không thể tưởng được em lại là người như thế! Em đùa giỡn
anh!”
“Tôi… Dù sao tôi không cần!
Không muốn không muốn!” Cô nói xong đẩy hắn ra, rất nhanh chạy vào phòng của
hắn đóng cửa lại. Tìm được quần áo ngày hôm qua mặc, vào phòng tắm đổi lại, lại
qua quýt rửa mặt. Ra tới cửa, nhìn thấy hắn đen mặt nghiêm túc ở một bên.
“Tôi… Tôi phải đi rồi.”
“Vạn Quý Phi, kỳ thật em
đang trốn tránh cái gì?”
“Ách?”
“Làm bạn gái của anh,
khiến cho em khó xử sao?”
Căn bản là không phải là
vấn đề không khó xử! Tổng luôn cảm thấy trình tự có vấn đề, hiện tại giống như
bị người bắt bài, cô cũng không nói rõ được.
“Anh thích em.”