
ử không thể vượt quá 18 tuổi?” Nhìn đến câu này, Mộ Dung Thất Thất nở nụ cười, cánh tay chọc chọc Phượng Thương đang ngồi một bên: “Vương gia, xem ra tuổi của chàng, không tham gia trận đấu này được a! Nói vậy, làm sao mới tốt được đây? Vạn nhất người bên ta vô dụng, Bắc Chu quốc thua thì phải làm sao bây giờ?”
Năm nay Phượng Thương đã được 25 tuổi, dựa theo điều lệ của trận đấu, hắn tất nhiên đã quá tuổi, không thể tham gia trận đấu. Thấy Mộ Dung Thất Thất nhắc đến chuyện tuổi của mình, Phượng Thương vươn tay nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất, nâng niu thưởng thức: “Không phải khanh khanh chê ta già đấy chứ? Hay là khanh khanh thích thanh niên tiểu sinh, tỷ như Thượng Quan tướng quân gì đó a?”
Nghe Phượng Thương nhắc đến Thượng Quan Vô Kỵ, Mộ Dung Thất Thất liền nhẹ giọng “phì” một tiếng. Tuy rằng nhiệm vụ của Thượng Quan Vô Kỵ là hộ tống nàng bình an đến Bắc Chu thành hôn, nhưng vì hôn sự bị Thái hậu ngăn trở, sứ mạng của hắn vẫn chưa hoàn thành, cho nên chỉ có thể ở lại chờ đợi trong Dịch Quán.
Trong quãng thời gian này, Thượng Quan Vô Kỵ đã nhiều lần đến Nam Lân vương phủ tìm Mộ Dung Thất Thất, lại luôn bị quản gia Phượng Tề ngăn lại, một hơi một lời :”Vương gia nhà ta đang bồi dưỡng cảm tình với vương phi”, chọc cho khuôn mặt anh tuấn của Thượng Quan Vô Kỵ đỏ đến mức sắp bức ra máu.
Đương nhiên, những lời như vậy, đều là do Phượng Thương đứng sau sai khiến Phượng Tề nói, mục đích chính là hy vọng Thượng Quan Vô Kỵ biết khó mà lui. Mộ Dung Thất Thất là người của hắn, sao có thể để người khác mơ tưởng đến chứ!
Nhưng mà, xem ra vị tướng quân trẻ tuổi này có chút cố chấp, ngày ngày đếu đến quý phủ để “thỉnh an công chúa”, tuy rằng phải liên tục đứng canh cửa, cũng nghe rất nhiều về chuyện tình cảm tốt đẹp giữa Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, nhưng hắn thủy chung kiên trì, quyết tâm phải nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất mới được.
So về cố chấp, Phượng Thương há sợ!
Hiện tại hắn đã đem Thượng Quan Vô Kỵ “chăm chỉ” trở thành đối tượng giao chiến, tốt xấu gì hắn cũng là chiến thần trẻ tuổi, hiện tại thiên hạ thái bình, hắn không có việc gì để làm, đành đi “thủ thành”, vốn là chuyện sở trường của hắn. Bảo vệ ngôi thành mang tên Mộ Dung Thất Thất, đá bay tất cả những kẻ mơ tưởng đến nàng, là chuyện quan trọng nhất.
“Vương gia, người nói không đúng chút nào! Ta đây đặc biệt không giống người thường, chỉ thích nam nhân thành thục! ‘Lão nam nhân’ có thể nhai, có thể bóp, còn có thể luyện răng a! Nhất cử tam đắc*! Trẻ tuổi lại chướng mắt ta!” (*ý cũng tương tương với nhất cử lưỡng tiện ấy)
Mộ Dung Thất Thất nói năng hùng hồn, chọc Phượng Thương cười ha hả, ôm lấy Mộ Dung Thất Thất vào trong lòng, cằm nhẹ nhàng cọ xát cái trán của nàng, từ sau khi tiểu nữ nhân này mở rộng trái tim, tính cách càng thêm hoạt bát, đáng yêu.
“Khanh khanh, ta lại rất thích cây trái tươi ngon mọng nước như nàng a, còn nữa răng ta không tốt, ăn trái tươi cũng không cần nhai, chỉ nuốt nguyên quả vào —–”
“Nói vậy, vương gia cùng ta là một cặp tuyệt phối sao?” Hai má Mộ Dung Thất Thất đỏ ửng, nhưng lời nói phát ra khỏi miệng, lại lớn mật hơn rất nhiều.
“Đó là đương nhiên! Chẵng lẽ nàng đã quên, sứ mạng duy nhất của nàng khi đến thế gian này chính là làm Vương phi của ta sao?” Phượng thương nói như vậy, khiến Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn đỏ mặt. Nguyên bản còn muốn tranh cãi với Phượng Thương, xem thử rốt cuộc ai “mặt dày” hơn, không nghĩ tới đã tranh giành mấy ngày nay với người nào đó, cuối cùng nàng vẫn chịu thua trước cái kẻ kia, thật sự chẳng thể nói thêm lời nào có thể buồn nôn hơn lời này ——
Hai người này không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình, trong phòng, Như Ý cùng Tố Nguyệt đỏ mặt, vừa hầu hạ chủ tử, vừa đưa cái tai nóng rần lên tiếp tục nghe bọn họ nói lời tâm tình.
Tình huống như vậy đã xuất hiện năm ngày rồi, tuy rằng không biết rằng trong bữa tiệc ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người đều cảm nhận rõ được Phượng Thương đã chiếm được rất nhiều cảm tình của Mộ Dung Thất Thất , hai người thường xuyên làm những hành động thân mật nho nhỏ, hoặc là nói chút lời mật ngọt chết người, khiến cho lũ hạ nhân như họ thật rất rất thẹn thùng.
Bất quá, mặc kệ bọn Tố Nguyệt có ngượng ngùng đến cỡ nào, đôi nam nữ chủ phủ ăn ngọt đến nghiện, tùy ý đi trong vương phủ đều có thể nghe được tiếng cười của Phượng Thương, đây là lần đầu hắn cười sau mười năm, khiến cho bọn hạ nhân không có việc gì cả ngày đều đứng hóng ngoài Thính Tùng lâu, muốn biết này rốt cuộc vị Tân vương phi này có cái thủ đoạn gì, có thể khiến cho Vương gia thoải mái như thế.
Trong lúc nhất thời, ngoại thành Thính Tùng lâu trong Nam Lân Vương phủ liền trở thành nơi có dòng người tấp nập nhất, tất cả mọi người đều nghĩ muốn nhìn xem phong thái của tân vương phi.
Đáng tiếc vị Vương gia Phượng Thương này có dục vọng chiếm hữu quá mạnh mẽ, chưa bao giờ để cho Mộ Dung Thất Thất rời khỏi người mình nửa bước, cho dù đi ra ngoài, cũng dùng sa che mặt nàng lại, cho nên vị Chiêu Dương công chúa đến từ Tây Kỳ quốc này, trở thành điều bí ẩn trong