
Thúy là kẻ độc ác như vậy! Tam tiểu thư thật là đáng thương, Phỉ Thúy
thật không biết tốt xấu gì mà cứ vu oan giá họa cho người!”
“Đúng vậy! Không lẽ Nhị tiểu thư có thể dạy dỗ ra thứ nha hoàn như vậy
sao? Nhị tiểu thư có thể làm Tĩnh Vương phi? Thân là tỷ tỷ lại đi cướp
vị hôn phu của muội muội? Thật là đáng xấu hổ a!”
“Trước mặt mọi người như vậy mà dám giá họa cho Tam tiểu thư, nha đầu này thực có gan làm loạn.”
Phỉ Thúy nào có hay khi Tô Mi đánh nàng ta thì đã sớm có tính toán, lúc này thấy hoàn cảnh bất lợi cho mình, Phỉ Thúy chỉ biết hướng về phía
chủ tử của mình mà cầu cứu, “Tiểu thư, thật sự là nha hoàn bị người ta
đánh mà!”
“Phỉ Thúy, quỳ xuống!” Những lời bàn tán của mọi
người rơi hết vào lỗ tai của Mộ Dung Tâm Liên khiến nàng ta bực mình,
thật là không ngờ đến sự ngu ngốc của Phỉ Thúy, suýt chút nữa làm hỏng
chuyện của nàng.
Mặc kệ là chuyện gì đã xảy ra, việc Phỉ Thúy
cứ luôn mồm gọi Mộ Dung Thất Thất là “Phế vật” đã bị lộ. Nếu lúc này
không trừng trị nghiêm khắc ả nha đầu này sẽ khiến mọi người nghi ngờ là nàng là chủ tử ở sau lưng giật dây, nô tài cậy thế chủ nhân nên chẳng
coi ai ra gì. Vì giữ lại danh dự cho bản thân, phải thí tốt giữ xe thôi.
“Nhị tiểu thư …” Phỉ Thúy không hiểu chuyện nên không hiểu
được hàn ý nơi đáy mắt của Mộ Dung Tâm Liên, “Nhị tiểu thư, nha hoàn
thật sự bị oan mà!”
“Quỳ xuống mà xin lỗi Tam tiểu thư!” Ẩn sau vạt áo, tay của Mộ Dung Tâm Liên đã nắm lại thật chặt, móng tay đã tì
sát vào lòng bàn tay mềm mại của nàng ta. Cái đồ Phỉ Thúy ngu ngốc này
,thành sự không có bại sự có thừa, thật là vô tích sự .
Bất kể
là hôm nay đã có chuyện gì, nàng ta phải tìm cách cứu vãn hình tượng
trong lòng mọi người. Để chặn trước tai họa từ miệng những kẻ đã chứng
kiến, chỉ có cách là trừng phạt Phỉ Thúy thật nghiêm mà thôi.
“Tam tiểu thư, là Phỉ Thúy sai rồi – ” Biết là Mộ Dung Tâm Liên đang nổi giận, Phỉ Thúy quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Thất Thất mà nhận lỗi, trong lòng thì không phục nhưng không thể không thừa nhận là chỉ có thứ “Phế
vật” này mới cứu được mình.
“Xin Tam tiểu thư tha cho nô tỳ!”
“Phỉ Thúy không biết trên dưới, phạt ngươi hai mươi đại bản, trừ lương
nửa năm. Tam muội muội, hình phạt như vậy đã vừa ý muội chưa?” Không chờ đến lúc Mộ Dung Thất Thất cho ý kiến, Mộ Dung Tâm Liên đã nói luôn hình phạt dành cho Phỉ Thúy.
Mộ Dung Thất Thất cũng biết là đôi chủ tớ này đang diễn trò nhưng không vạch trần, ngược lại còn mở đường lui .
“Nhị tỷ tỷ, phạt như vậy có nặng quá không? Phỉ Thúy đang bị thương,
đầu còn chảy máu, cần có lang trung chăm sóc … Dù sao thì nàng ta theo
tỷ cũng đã lâu, không có công lao gì thì cũng có khổ lao … Muội nghĩ,
chỉ cần phạt mười bản, mười bản kia tự khắc ghi nhớ trong lòng, còn tiền lương thì chỉ trừ một tháng…Nhị tỷ tỷ, tỷ thấy sao?”.
Việc Tam tiểu thư “cầu tình” cho Phỉ Thúy là việc ngoài dự đoán của mọi người.
Ai ai cũng nghĩ Tam tiểu thư nhất định sẽ không tha thứ mà trừng phạt
nghiêm khắc nha hoàn, ai ngờ nàng lại chừa cho Phỉ Thúy con đường sống.
Lúc này, hình tượng Tam tiểu thư trong lòng gia nhân tướng phủ trở nên
tốt đẹp hẳn lên. Bị phạt hai mươi bản, đừng nói là cô nương nhu nhược có thể chịu đựng được mà ngay cả thanh niên cường tráng khi bị phạt cũng
phải nằm mất mấy ngày. Hơn nữa đối với việc trừ khoản tiền lương nửa
năm, tuy không hẳn là một số tiền quá lớn, nhưng đối với hạ nhân thì đó
là một hình phạt nặng.
“Tam tiểu thư thật là nhân hậu!”
“Đúng vậy, Phỉ Thúy cố tình vu oan cho Tam tiểu thư, Tam tiểu thư lại lấy ơn đáp oán, thật là người có lòng vị tha!”
Mộ Dung Thất Thất cư xử thật là tử tế, tương phản là việc đầy tớ bên
cạnh Mộ Dung Tâm Liên cư xử như một kẻ “ngoan độc”, đã thế lại còn theo
chủ tử lâu như vậy, ỷ thế nên đánh người. Nhìn đầy tớ mà trông mặt chủ
tử, ai tốt ai xấu, tự khắc trong lòng đám gia nhân có sự so sánh.
“Được, cứ theo ý của muội muội mà làm! Về phủ rồi ta nhất định sẽ dạy dỗ lại nha hoàn của mình!”
Hiện tại, Mộ Dung Tâm Liên thật sự muốn đem Mộ Dung Thất Thất ra nguyền rủa cho tới chết, mọi chuyện đều do ả ta bày vẽ, mở miệng cầu tình cũng do ả ta chủ động. Mộ Dung Tâm Liên đã phải lao tâm khổ tứ tính toán rất lâu mới có được hình tượng như vậy ,nay chỉ với hai ba câu nói của Mộ
Dung Thất Thất, bao nhiêu công lao xem như đổ sông đổ bể cả .
Nhẫn! Phải nhẫn thôi! Mộ Dung Tâm Liên phải kiềm chế hận ý trong lòng,
vẽ ra một nụ cười, “Tam muội muội, tối hôm nay tỷ muội ta cùng thưởng
nguyệt bên hồ, muội nhất định phải tới a! Xem như là tỷ xin lỗi muội,
muội nên nhận tấm lòng của tỷ cho phải đạo!”.
“Cám ơn tỷ tỷ, muội sẽ đi thưởng nguyệt cùng tỷ!”
Một hồi tuồng khôi hài kết thúc bằng việc Phỉ Thúy lãnh mười đại bản cho xong chuyện.
Trong Ngẫu Hương viện, Phỉ Thúy nằm ở trên giường, vừa mới nhận mười
đại bản nên hơi nhấc tay nhấc chân một tí thì đau đến tê tâm liệt phế.
“Tiểu thư, nô tỳ thật sự là không làm mấy chuyện hồ đồ đó, đều là do Tam tiểu thư vu oan cả!”
“Ta tin ngươi!“ Mộ Dung Tâm Liên tự tay
bôi dược cho Phỉ Thúy, “Năm nă