
mà hôm nay, Phượng Thương lại làm cho người thấy được một mặt khác của hắn.
“Vương gia, Mục tiểu thư bị kinh sợ, thần kinh thác loạn, tạm thời hỏi không ra cái gì.”
Mặt Phượng Thương âm trầm đáng sợ, người chung quanh cũng không dám lên tiếng, sợ một tiếng động, chọc giận vị Nam Lân vương này, rước lấy phiền toái cho mình.”Tìm! Phái ưng kỵ đi ra ngoài tìm! Mạnh Thiên Kỳ, điều động cả binh mã Ung Châu, tìm Chiêu Dương công chúa trở về cho ta!”
Xoay mặt, Phượng Thương ánh mắt âm lãnh quét về phía Hoàn Nhan Bảo Châu: “Hoàn Nhan Bảo Châu, nếu như tìm không được Chiêu Dương công chúa, bổn vương sẽ làm cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết!”
Trên đường cái, làm trò cho dân chúng, Phượng Thương đối với Hoàn Nhan Bảo Châu hiển lộ sát ý rõ ràng không bỏ sót, khiến cho thế nhân đều kinh ngạc, vị Chiêu Dương công chúa này rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế nhưng có thể làm cho Phượng Thương thất thường như vậy.
“Chậc chậc, có ý tứ!” Cách đó không xa, một nam tử sau khi nhìn đến tình hình này lộ ra một nụ cười cổ quái, “Đi, điều tra thêm Chiêu Dương công chúa, bản thân ta là muốn biết là nữ nhân nào có thể đem Quỷ Vương Phượng Thương mê thành như vậy!” Khi chuẩn bị xong mọi thứ, Phượng Thương bước lên “Đạp Tuyết”, vừa định đi tìm tìm Mộ Dung Thất Thất thì một thanh âm tinh tế vang lên ở góc đường.
“Vương gia –” thanh âm ôn nhu kia khiến cho tâm thần căng thẳng của Phượng Thương lập tức thanh tĩnh lại, nhìn về hướng phát ra âm thành, liền thấy Mộ Dung Thất Thất đang chạy nhanh về phía hắn, “Vương gia!”
“Khanh khanh!”
Khi mọi người còn đang ngơ ngác, một trận gió trắng liền hiện lên, bao lấy Mộ Dung Thất Thất.
“Vương gia, ta đã trở về.”
Nghe thấy thanh âm của Mộ Dung Thất Thất, cảm thụ được nhiệt độ trên người nàng , ngửi được hương thơm phát ra từ tóc nàng, Phượng Thương rốt cục cũng bình tĩnh trở lại. Cảm giác khi ôm nàng thật tốt đẹp! Lúc trước Phượng thương còn nghĩ ra vô số viễn cảnh, còn lo lắng Mộ Dung Thất Thất xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc này, thấy Mộ Dung Thất Thất hoàn hảo, không tổn hao gì đứng ở trước mặt hắn, hắn thật sự rất rất vui.
Mộ Dung Thất Thất trở lại, khiến cho tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, nhất là những người vẫn luôn đi theo Phượng Thương, đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà Chiêu Dương công chúa bình an trở về, nếu không không biết chủ tử nhà mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng đến cỡ nào nữa!
“Biểu tẩu, may mà ngươi đã trở lại, biểu ca suýt chút nữa thì lật tung Ung châu thành lên mà tìm ngươi!” Hoàn Nhan Khang hiện tại cũng thở mạnh một hơi, mới vừa rồi khi Phượng thương nói muốn giết Hoàn Nhan Bảo Châu, ánh mắt băng hàn kia chắc chắn không phải là giả, cũng chẳng phải nói chơi. Vừa nãy hắn còn lo lắng vạn nhất Mộ Dung Thất Thất có chuyện gì, Phượng Thương giết Hoàn Nhan Bảo Châu thật thì phải làm sao bây giờ!
Mặc dù Hoàn Nhan Khang không thích Hoàn Nhan Bảo Châu, nhưng dù sao bọn họ cũng là huynh muội cùng cha khác mẹ. Muội muội gặp chuyện bất hảo ngay trước mắt, ca ca như hắn kiểu gì cũng mang tội.
Thanh âm vui vẻ của Hoàn Nhan Khang vang lên, khiến cho hai người đang ôm chặt nhau kia rốt cuộc cũng tách ra. Mộ Dung Thất Thất đỏ mặt, ngượng ngùng hướng Phượng Thương xin lỗi, “Thật xin lỗi, ta vốn là muốn sớm trở về , nhưng lại không biết đường, lòng vòng ở trong thành thật lâu.”
Cái mũi của Mộ Dung Thất Thất do lạnh mà đỏ bừng lên, cộng với đôi mắt trong veo kia, làm nàng giống như một loài tiểu động vật khiến người yêu mến.
“Nàng trở lại là tốt rồi!” Phượng Thương biết hiện tại có nói gì cũng dư thừa, chỉ cần Mộ Dung Thất Thất hoàn hảo vô tổn, bình an vô sự, đã là chuyện tốt nhất đối với hắn!
“Đúng a! Biểu tẩu có thể bình an trở về là tốt rồi! Nếu không biểu ca có thể sẽ lấy hoàng muội ra mà trút giận a!”
“Hoàng muội?” Nghe từ này, Mộ Dung Thất Thất lúc này mới phát hiện ra ở một góc khác, Hoàn Nhan Bảo Châu đang cúi đầu, lẳng lặng đứng.
Làm sao có thể! Mộ Dung Thất Thất thầm kêu lên trong lòng. Hoàn Nhan Bảo Châu rõ ràng đã bị Thiết Huyết tự tay diệt trừ, vì sao hiện tại lại sống sờ sờ mà đứng ở trước mặt nàng?
Mộ Dung Thất Thất im lặng, khiến tim của Hoàn Nhan Bảo Châu Tâm đập dồn dập. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu như Mộ Dung Thất Thất phát hiện nàng là giả, nàng nên làm cái gì bây giờ? Triệu Lãng đâu? Triệu Lãng, chàng ở chỗ nào a! Triệu Lãng, chàng nhất định phải cứu ta a!
“Công chúa?” Mộ Dung Thất Thất kêu một tiếng, thử dò xét.
“Ngươi đã trở lại. Thật tốt quá!” Hoàn Nhan Bảo Châu nặn ra một nụ cười khó coi, “Không có chuyện gì là tốt rồi! Chúng ta thực rất lo cho ngươi a!”
Nghe xong lời nói của đối phương, Mộ Dung Thất Thất lập tức biết người này không phải là Hoàn Nhan Bảo Châu! Hoàn Nhan Bảo Châu to mồm to miệng, chẳng bao giờ ăn nói nhỏ nhẹ như thế này, hơn nữa Hoàn Nhan Bảo Châu căn bản không thể nào dùng cái bộ dáng sợ hãi như thế này mà nhìn nàng, bên trong chuyện này nhất định có ám.
Chỉ qua chốc lát, Mộ Dung Thất Thất đã phân tích được rõ mọi chuyện. Nếu người nọ là giả, vậy nhất định có âm mưu phía sa