
uốn mưu sát chồng sao?” Liên công tử cười khổ, mau chóng điểm huyệt
cầm máu, lại dùng chút dược đắp lên miệng vết thương, thuận tiện mở bọc
băng bó ra. Hắn thế mà lại quên lời vương dặn trước lúc đến đây, cô nàng này cất giấu móng vuốt của báo hổ, nhìn trông dịu ngoan, kì thực không
thể chọc được.
“Tà y Tấn Mặc khi nào lại có sở thích làm thế thân mạo danh người khác?”
Mộ Dung Thất Thất lui sang một bên, trong tay cầm chủy thủ mà Thượng
Quan Vô Kỵ đưa cho nàng.“Hủy danh tiết của ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn
không thương tích, thuận lợi mà rời khỏi nơi này sao?”
“Tới –” Mộ Dung Thất Thất tung Long Hổ Lệnh cho Lí Vân Khanh, “Giết hắn!”
Đối với sự nhanh nhẹn của Mộ Dung Thất Thất, Lí Vân Khanh thêm lần nữa
được mở mang tầm mắt. Lần đầu tiên là nàng đá Đoan Mộc Y Y xuống hồ, lần thứ hai chính là vừa rồi. Thân hình kia như tia chớp, khiến ngay cả Lí
Vân Khanh cũng mặc cảm, nàng thật là một nữ tử tay trói gà không chặt
sao?
Cố kiềm chế suy nghĩ, Lí Vân Khanh ra tay tấn công Liên công tử.
Vừa rồi còn bị vẻ tươi cười của Mộ Dung Thất Thất mê hoặc, Tấn Mặc lúc
nãy còn nghi ngờ, bây giờ đã hiểu được, Mộ Dung Thất Thất – xứng đáng.
Nàng có lẽ đã sớm biết thân phận của hắn, cư nhiên còn lợi dụng hắn diễn trò, bây giờ còn muốn giết hắn!
Quả nhiên, chỉ có nữ nhân cùng tiểu nhân là khó chiều nhất, tiểu nữ nhân giống Mộ Dung Thất Thất lại càng không thể đắc tội.
Thượng Quan Vô Kỵ đứng ở một bên nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi, rốt
cục hiểu được nam tử áo lam trước mắt căn bản là không phải Liên công
tử, nghĩ đến vừa rồi hắn hồ ngôn loạn ngữ đã huỷ đi “danh dự” của Mộ
Dung Thất Thất. Thượng Quan Vô Kỵ cũng nổi giận, nắm chặt hai đấm, hét
lớn một tiếng, tấn công Tấn Mặc từ phía sau.
“Mộ Dung Thất
Thất, ta tốt xấu cũng giúp ngươi, ngươi như thế nào lại lấy oán trả ơn
như vậy?” Tiền hậu giáp kích, mặc dù Tấn Mặc có là cao thủ, cũng vô pháp thoát thân khi Lí Vân Khanh cùng Thượng Quan Vô Kỵ đang ăn ý phối hợp
tập kích hắn.
“Tội thứ nhất: mạo danh người khác; tội thứ hai:
hủy danh dự của ta; tội thứ ba: bụng dạ khó lường. Tấn Mặc, ngươi không ở Bắc Chu, chạy tới Tây Kì làm cái gì? Dám ngụy trang Liên công tử tiếp
cận hoàng hậu nương nương, ngươi nói, chúng ta có phải hay không nên đem trói ngươi lại đưa đến Đại Lý tự để thẩm án nhỉ? Hay là, lần này ngươi
tới có cái nhiệm vụ bí mật gì?”
Mộ Dung Thất Thất đứng ở chỗ
râm mát, thanh âm thanh lương rơi vào trong tai Tấn Mặc, làm cho hắn một phen lảo đảo, chỉ kém từ trên không ngã xuống đất thôi. Cao thủ! Thật
sự là cao thủ! Nàng chẳng những vạch trần thân phận chính mình, lại gán
cho mình được nhiều tội như vậy.
Ai cũng đều biết, Quái y Tấn
Mặc là thủ hạ đắc lực của Nam Lân vương Bắc Chu- Phượng Thương, hắn xuất hiện ở Tây Kì, lại còn tiếp xúc với hoàng hậu nương nương Tây Kì quốc,
khiến cho mọi người cảm thấy trong chuyện này có bí mật không thể cho ai biết, có âm mưu.
Nữ nhân này thật sự rất thích chơi đùa chính trị , hoàn toàn là giết người không thấy máu –
Lời của Mộ Dung Thất Thất khiến Lí Vân Khanh cùng Thượng Quan Vô Kỵ
nghe hiểu được, đặc biệt nghĩ đến vị “Quỷ Vương” nơi Bắc Chu- danh xưng
của Nam Lân vương Phượng Thương, trong lòng hai người lại chấn động,
xuống tay càng nhanh càng tàn nhẫn hơn.
Là tân tú của Tây Kì
quốc, Lí Vân Khanh cùng Thượng Quan Vô Kỵ hoàn toàn xứng đáng với danh
xưng. Lí Vân Khanh am hiểu tiến công, vũ khí của hắn là một cây Bích
Ngọc Tiêu, cộng thêm hắn mặc một thân thanh sam, nhìn qua phiêu diêu như tiên tử.
Thượng Quan Vô Kỵ xuất thân từ võ tướng thế gia, vừa
ra tay có thể nhìn thấy hắn nắm chắc tất cả kiến thức cơ bản lẫn nâng
cao. Hắn có cặp thiết quyền* oai phong uy vũ, Mộ Dung Thất Thất hoàn
toàn có thể tưởng tượng nếu đôi nắm tay kia dừng trên khuôn mặt “Như hoa như ngọc” của Tấn Mặc sẽ có hiệu quả đến mức nào. (*nắm tay thép)
Tấn Mặc cảm thấy chính mình chưa bao giờ rơi vào tình huống nào chật
vật như hôm nay, trước bị Mộ Dung Thất Thất đánh lén, cái bụng bị một
vết thương không nông không sâu, nhưng lại có thể khiến cho hắn đổ không ít máu, hiện tại lại bị hai cao thủ vây công, khiến cho hắn rơi sâu vào thảm cảnh éo le. Hơn nữa, Mộ Dung Thất Thất chết tiệt dường như có bôi chút dược trên
chủy thủ, Tấn Mặc cảm giác miệng vết thương mỗi lúc một tê thêm, thân
thể như mất đi tri giác, động tác trong tay cũng dần dần chậm lại.“Ba”,
lưng của Tấn Mặc ăn phải một quyền nặng nề của Thượng Quan Vô Kỵ .
Nữ nhân chết tiệt! Vì tránh để thuốc tê này làm cho mình mất đi thanh
tỉnh, Tấn Mặc đã băng bó tốt miệng vết thương, bây giờ máu tươi lại xâm
nhiễm đi ra, đau đớn kích thích hắn, khiến cho hắn thanh tỉnh hơn rất
nhiều. Tấn Mặc có chút hối hận, hẳn là nên nghe lời của Phượng Thương,
đừng có xem thường nữ nhân này ! Nữ nhân có thể được Phượng Thương coi
trọng không phải là nữ tử tầm thường –
Ba người đánh nhau trong Đoan Mộc Phủ đã sớm kinh động đến Đoan Mộc Lỗi cùng Đoan Mộc Tình, thời điểm biết được nam tử hôm nay đến chữa bệnh căn bản là không phải Quái y Liên công tử,