
i bên người dùng muỗng nhỏ uy nàng ăn
kem mật đào tươi, mặt khác Tố Nguyệt một bên lại cầm một cái ô mỏng, che nắng cho Mộ Dung Thất Thất.
Lại nhìn Mộ Dung Thất Thất, hoàn toàn là một bộ dáng nhàn nhã tự đắc, không nhìn ra được nửa phần khổ sở.
“A, nhị tỷ tỷ, nguyên lai là ngươi đến rồi a! Ánh mắt muội thật sự là không tốt, nên nhìn lầm rồi! Thật xin lỗi !”
Mộ Dung Thất Thất miệng nói “Xin lỗi”, nhưng trên mặt lại không có một
chút cảm giác hối tội, tính nhát gan trong ngày thường một chút cũng
không thấy, Mộ Dung Tâm Liên một trận kinh ngạc. Hay là, đây mới là bộ
dáng nàng vốn có? Trước đây khiêm tốn cùng kính cẩn nghe theo toàn bộ
đều là giả vờ?
“Mộ Dung Thất Thất, chuyện của nương ta có phải hay không cùng ngươi có liên quan?”
Nghĩ như vậy, Mộ Dung Tâm Liên càng thêm khẳng định Trịnh Mẫn chính là
bị Mộ Dung Thất Thất hại Hình ảnh mẫu thân chết thảm lại hiện ra trước
mắt Mộ Dung Tâm Liên, nàng nắm chặt roi, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Mộ Dung Thất Thất.
Đối với lời chất vấn của Mộ Dung Tâm Liên,
Mộ Dung Thất Thất tựa hồ như không nghe được, ngược lại cầm lấy cái
chén, hút một ngụm kem mật đào tươi rất lớn,“Tô Mi, tay nghề của ngươi
càng ngày càng tốt a! Lần sau lấy nho làm kem tươi nha! Ta thích ngọt !”
“Dạ, tiểu thư!” Tô Mi cố nén cười, tiếp nhận quạt lông trong tay Mộ Dung Thất Thất, nhẹ nhàng quạt mát cho tiểu thư.
“Tiện nhân!”
Bị Mộ Dung Thất Thất lờ đi, Mộ Dung Tâm Liên tức giận không thôi, hai
chân nhẹ điểm, nhảy lên trên nóc nhà,“Ngươi còn nghĩ rằng mình còn là
Tĩnh vương phi sao? Ngươi đã bị hưu, là kẻ bị chồng ruồng bỏ nổi tiếng
khắp kinh thành!”
“Tiếp đó thì sao –” Mộ Dung Thất Thất ngẩng
đầu, híp mắt, đáy mắt trong trẻo một mảnh, tựa hồ cũng không vì này
chuyện này mà khổ sở.
Nàng vì sao không xấu hổ và giận dữ?
Chuyện như vậy, bị người ta nói thành như vậy, nàng không phải nên khóc
rống rơi nước mắt, không phải là nên đi tìm cái chết sao? Vì sao nàng
còn thích ý như vậy, còn bình tĩnh như vậy? Thật khiến Mộ Dung Tâm Liên
cảm thấy khó hiểu.
Bất quá, thời điểm nghĩ đến từ “tìm cái
chết” này, Mộ Dung Tâm Liên bỗng nhiên nghĩ ra một cái ý tưởng. Đúng
vậy! Nếu nàng trực tiếp giết Mộ Dung Thất Thất, sau đó tuyên bố với bên
ngoài là Mộ Dung Thất Thất xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, tự tử mà
chết, như vậy sẽ không có người hoài nghi điểm này.
Ánh mắt ác độc của Mộ Dung Tâm Liên đã bán đứng ý nghĩ trong nội tâm nàng, Mộ Dung Thất Thất cười cười, làm bộ như không biết.
Tô Nguyệt đã báo cáo nhất thanh nhị sở những việc làm gần đây của Mộ
Dung Tâm Liên, bất quá chỉ có chút võ công mèo cào, nhưng tâm địa lại
độc như rắn rết, Mộ Dung Thất Thất một chút cũng không lo lắng chuyện
nàng ta dám làm với mình.
Luận võ công, Mộ Dung Tâm Liên không
bằng một cái ngón út của nàng, xét về độ tàn nhẫn, trên thế giới này còn có ai có thể hợp với hai từ này hơn Độc Tiên Nhi nàng đây “Quả nhiên vô liêm sỉ y như lời đồn! Mộ Dung Thất Thất, là tỷ tỷ, hôm
nay ta không dạy lại ngươi thì thật hổ thẹn với lương tâm!”
Miệng nói, tay động, nhuyễn tiên của Mộ Dung Tâm Liên không chút lưu
tình bay về phía gò má Mộ Dung Thất Thất. Nhìn thấy nhuyễn tiên mỗi lúc
một gần mặt của Mộ Dung Thất Thất, nụ cười của Mộ Dung Tâm Liên cũng
theo đó càng âm độc. Nương, hôm nay nữ nhi sẽ giết phế vật này để trả
thù cho người.
“Ba–” Khi Mộ Dung Tâm Liên còn đang mơ mộng viển vông, trên mặt bỗng đau, một vệt máu chảy từ mắt trái kéo xuống khóe
môi nàng ta.
Quái! Roi nàng vung thế nhưng có thể chạy vòng,
quật ngược lên mặt mình! Chuyện gì đang xảy ra?! Mộ Dung Tâm Liên khẽ
vuốt vết thương, hiện lên vẻ mặt kinh ngạc.
“Ai nha!” Tô Mi che miệng, kinh ngạc kêu lên:” Nhị tiểu thư, không nghĩ đến ngươi lại có
khuynh hướng tự ngược đãi nha, rãnh rỗi lại lấy roi quất mình. Chẳng lẽ, ngươi thích vậy? Thế phu quân sau này của ngươi thật là có phúc a.”
“Xuy!” Lời nói của Tô Mi khiến Mộ Dung Thất Thất phì cười.
Trong đầu Mộ Dung Thất Thất thoáng chốc hiện lên hình ảnh Mộ Dung Tâm
Liên buộc Long Trạch Cảnh Thiên thành cái bánh chưng, một chân mạnh mẽ
đạp trên lưng hắn, trong tay quơ quơ roi da, lời nói hành động đều thể
hiện bộ dáng “Gọi ta là nữ vương”….
“Ngươi!” Nghe Tô Mi nói móc như vậy, Mộ Dung Tâm Liên biết chắc roi này là do các nàng động tay
động chân, nếu không sẽ không dừng trên người mình.
Mộ Dung Tâm Liên không sợ ma quỉ mà tiếp tục quơ roi về phía Mộ Dung Thất Thất, roi da mềm mại tựa như độc xà uốn éo trên không trung, quật thẳng về hướng
Mộ Dung Thất Thất, nhưng mà đến khi roi da chỉ cách Mộ Dung Thất Thất
một tấc, bỗng nhiên như gặp phải một bức tường trong suốt, lại bắn ngược trở về.
Một roi này mang theo toàn bộ khí lực từ khi bú sữa mẹ của Mộ Dung Tâm Liên, kết quả còn thê thảm hơn hồi nãy, nàng xuất bao
nhiêu lực, thì nhận lại bấy nhiêu. Tiếng “Ba” lại vang lên lần nữa, trên má phải của Mộ Dung Tâm Liên xuất hiện thêm một vết roi hoàn toàn tương xứng với bên má trái, nhìn qua tựa như chữ “Bát.” (“八)
“Chậc
chậc chậc, Nhị tỷ, ngươi không phải luô