
hông xuất giá. Mà nếu đổi lại là huynh, huynh sẽ mang biểu tẩu lên chiến trường sao?”
“Ta sẽ ——” Phượng Thương trả lời làm cho Hoàn Nhan Khang bất ngờ “A Khang, nếu nương tử kiên trì muốn đi theo bên cạnh ta, ta sẽ đem nàng theo. Cách làm cho một nữ nhân có thể an tâm hay không , không phải là để cho nàng ở phía sau mà lo lắng, nàng sẽ doạ chính bản thân mình, mà là để nàng bên cạnh ngươi,dốc hết lòng mà bảo vệ nàng. Ngươi tin hay không, nếu nương tử ở bên cạnh ta, sức chiến đấu của ta sẽ tăng lên gấp bội.”
“Bởi vì ta có thê tử cùng cục cưng bên cạnh, ta nhất định phải dốc hết sức để chiến thắng, nhất định phải bảo hộ bọn họ tốt nhất! A Khang, nữ nhân của chúng ta, cũng không phải là những nữ nhân tầm thường, ngươi đừng xem các nàng yếu ớt như vậy, chỉ biết làm cho ngươi cảm thấy yêu mến, đó là điều đặc biệt sai lầm .”
Phượng Thương nói, đánh thức tên đầu gỗ Hoàn Nhan Khang. Đúng vậy ! Tô mi làm sao có thể giống như những nữ nhân tầm thường! Xem ra hắn quá mức hoảng loạn, hắn lại đem chính mình trở nên hồ đồ rồi.
Chẳng qua,mang theo Tô Mi bên cạnh, hắn lại chưa cùng Tô Mi thành hôn. Dù sao, Hoàn Nhan Khang không có phần chắc chắn cùng tự tin giống như Phượng Thương. Hắn vẫn muốn vì Tô Mi mà chừa một con đường lui cho nàng.
“Biểu ca, ta đã hiểu! Đi thôi, tất cả mọi người đang đợi huynh!”
Trong phủ Nhiếp Chính vương , Mộ Dung Thất Thất ngủ thẳng tới buổi chiều mới tỉnh lại,thời gian cơm trưa qua không bao lâu, Tố Nguyệt nói Minh Nguyệt Thịnh tới gặp nàng, Mộ Dung Thất Thất vội vàng cho Tố Nguyệt mời Minh Nguyệt Thịnh tiến vào.
Chờ đến khi Minh Nguyệt thịnh tiến vào, nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất không có việc gì, hắn mới yên tâm. Chuyện Bắc Chu quốc bị Đông Lỗ, Tây Kỳ, Nữ Chân đánh bất ngờ, Minh Nguyệt Thịnh cũng vừa mới biết tin tức, lo lắng cho Mộ Dung Thất Thất, Minh Nguyệt Thịnh liền chạy sang đây.
“Minh Nguyệt, ngươi như thế nào lại sang đây ?” Mộ Dung Thất Thất mời Minh Nguyệt thịnh ngồi xuống, kêu Tô Mi dâng trà.
“Ta nghe nói chuyện tam quốc xuất binh , lo lắng phía bên ngươi, sang đây để nhìn xem. Vốn cực kỳ lo lắng cho ngươi, nhưng hiện tại nhìn ngươi tinh thần khá tốt, ta an tâm rồi !”
Thời điểm lúc Minh Nguyệt Thịnh nói chuyện , Mộ Dung Thất Thất liên tục xuất hiện vẻ mặt mỉm cười , chờ hắn đem hết lời nói ra, Mộ Dung Thất Thất phất phất tay, để Tô Mi cùng Tố Nguyệt lui ra, chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Thất Thất nàng như vậy có phải nên nói ra suy nghĩ của mình hay không?” Minh Nguyệt thịnh là hạng người thông minh như thế nào, lại không biết mục đích Mộ Dung Thất Thất cho người lui ra ngoài .”Nàng không phải muốn hỏi ta, Nam Phượng quốc có tham dự vào chuyện này hay không?”
“Minh Nguyệt, ngươi gần như đi guốc trong bụng ta .” Mộ Dung Thất Thất cười đem nước trà trong chén Minh Nguyệt thịnh xoay tròn, “Không sai! Ta xưa nay thích thẳng thắn, không thích lòng vòng quanh co. Ta chính là muốn biết, có người tìm ngươi liên thủ hay không? Ngươi nghĩ như thế nào !”
Mộ Dung Thất Thất trực tiếp như vậy, trái lại cũng gần giống với tính cách của Minh Nguyệt Thịnh, “Nếu ta nói, đã từng có người tìm đến Nam Phượng quốc, nhưng ta không đáp ứng, cũng sẽ không đáp ứng, nàng có nguyện ý tin ta hay không?”
“Tin.” Mộ Dung Thất Thất không chút do dự gật đầu, ngược lại làm cho Minh Nguyệt Thịnh kinh ngạc, “Thất Thất, nàng vì sao tín nhiệm ta như vậy?”
“Bởi vì ánh mắt của ngươi không biết nói dối!” Kỳ thật, Mộ Dung Thất Thất muốn nói “Bởi vì ngươi yêu ta” , chỉ là lời này nàng cũng không nói ra miệng.
Cách Nam nhân yêu nữ nhân có rất nhiều loại, giống như Liên Sinh, yêu Y Liên, nhất định phải tìm được nàng, nếu không chiếm được tình nguyện dù mất cả chì lẫn chài cũng sẽ không để cho đối phương cảm thấy dễ chịu. giống như Long Trạch Cảnh Thiên, tình yêu của hắn mang theo quá nhiều mục đích và lợi ích, có thể hắn một hồi như vậy, lúc khác như vậy, mà quan trọng là chính hắn có cần điều đó hay không thôi. Còn như Minh Nguyệt thịnh, tình yêu của hắn là giúp đỡ cho người hắn yêu, ta yêu ngươi, không liên quan tới ngươi, xem ra tình yêu trong sáng của Minh Nguyệt Thịnh, là thành toàn cho người hắn yêu.
Hắn hi vọng Mộ Dung Thất Thất có thể hạnh phúc, cho dù hắn chỉ đứng có thể đứng từ xa để nhìn, chỉ cần nàng hạnh phúc, hắn sẽ vui vẻ. Nam nhân như vậy , tình yêu khoan dung như vậy, lại làm sao có thể thừa dịp mà phá hoại hạnh phúc của nàng!
Minh Nguyệt Thịnh đối diện với Mộ Dung Thất Thất, nghĩ đến câu nói kia của nàng “Ánh mắt của ngươi không biết nói dối” , làm cho Minh Nguyệt thịnh có khí phách cũng bị kích động muốn rơi lệ . Nàng tín nhiệm hắn như vậy, làm cho hắn cảm thấy vô cùng tự hào. Nữ nhân này, làm cho người ta không tự chủ được mà bị nàng hấp dẫn, cam tâm tình nguyện phục vụ cho nàng. . . . . .
“Cám ơn ——” Minh Nguyệt Thịnh nhìn Mộ Dung Thất Thất cười.”Cám ơn sự tín nhiệm của nàng!”
“Tuy ta không ở Nam Phượng quốc, nhưng mà có người đã từng đến Nam Phượng quốc, đề cập qua chuyện liên thủ. Chẳng qua là người của ta không đáp ứng.”
“Người kia là ai?” Điều hiện tại mà Mộ Dung Thất Thất muốn bi