
g ở nơi này, bây giờ nàng đưa tới những món ăn ta thích, là muốn cầu ta dừng công thành, cầu hoà cùng ta sao?
Di Sa một lòng nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất, không có chú ý tới ánh mắt thay đổi của Điến Chỉ Tân. Mà trong thành, Mộ Dung Thất Thất nghe nói Di Sa ăn điểm tâm, còn muốn mời Đông Lỗ tướng quân cùng hắn cùng nhau ăn, vỗ tay cười ra tiếng.
“Tố Nguyệt, buổi tối tiếp tục đưa hộp đựng thức ăn, ta nói cái kia chút ít cũng muốn đưa đi. Hắn cũng là thông minh, biết ta không muốn để hắn dễ dàng chết, cho nên sẽ không hạ độc trong đồ ăn, có thể yên tâm to gan ăn. Nếu hắn nghĩ như vậy, ta hết lần này tới lần khác không làm như vậy! Tô Mi, nhớ được buổi tối ở trong thức ăn thêm ít gia vị, không nên quá độc , ta muốn hắn từ từ chết. . . . . .”
Quả nhiên, buổi tối Tố Nguyệt lần nữa đưa tới hộp đựng thức ăn. Cùng buổi trưa bất đồng chính là, Tố Nguyệt lần này thêm người , hai người tổng cộng đưa tới ba hộp đựng thức ăn.
“Những thức ăn này cũng là tự tay công chúa chúng ta làm! Công chúa nói, công tử bình thời thích ăn nhất những thứ này, hiện tại nhất định là muốn ăn thức ăn quê quán, cho nên tự thân xuống bếp, vì công tử làm những thức ăn này, xin công tử thưởng thức!”
Để xuống hộp đựng thức ăn, Tố Nguyệt cũng không có dừng lại, lúc rời đi, Tố Nguyệt đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Di Sa, “Hôm nay là sinh nhật công tử, công chúa bảo cho ta nói một câu “Chúc công tử sinh nhật vui vẻ! Hàng năm có hôm nay, hàng tháng có ngày này!”
Tố Nguyệt rời đi, chân mày Hạ Tuyết nhíu chặt lại. Sinh nhật Di Sa rõ ràng vào tháng chạp, vì sao Tố Nguyệt lại nói nói như vậy?
Ngược lại với Hạ Tuyết, Di Sa nghe lời cuối của Tố Nguyệt, có cảm giác như lệ nóng quanh tròng. Hắn cũng đã quên đi sinh nhật của mình rồi, nhưng nàng còn nhớ rõ! Trước kia hàng năm, vào lúc này, bọn họ sẽ cùng nghĩa phụ thổi nến, chúc hắn sinh nhật vui vẻ! Hiện tại đến nơi này, hắn nhanh thế lại quên mất kiếp trước.
Nhìn món ngon rực rỡ muôn màu trên bàn, nghĩ đến lời Tố Nguyệt nói, những món này là do Mộ Dung Thất Thất đích thân làm, mắt hắn một mảnh ấm áp. Đặc biệt là nhìn đến tương tự bánh sinh nhật có viết “Happybirthday”, một giọt lệ nóng từ khóe mắt Di Sa chảy xuống.
Y Liên, thì ra nàng vẫn nhớ ! Thì ra cho tới bây giờ nàng cũng không quên mất ta!
Vẻ mặt Di Sa rơi vào trong mắt Điền Chí Tân, trực tiếp xác minh ý nghĩ trong lòng hắn. Di Sa biết Mộ Dung Thất Thất , giữa bọn họ có bí mật không thể cho ai biết.
Lần này, Di Sa muốn mời Điền Chí Tân ăn cùng hắn, lại bị Điền Chí Tân trực tiếp cự tuyệt.
Trở lại lều, Điền Chí Tân gọi sĩ quan phụ tá tới: “Bí mật giám thị động tĩnh trong thành Dân Châu,còn có, phái người ngó chừng Di Sa, nhìn xem có hành động dị thường nào hay không.” Điền Chí Tân hoàn toàn hoài nghi Di Sa, nhưng ngại Di Sa là đệ tử Bồng Lai đảo, hắn không có nắm được chứng cớ xác thực, không thể động thủ. Bất quá, bất kể kết quả là cái gì, Điền Chí Tân đã quyết định, hừng đông ngày mai, công thành!
Một đêm, Di Sa đắm chìm trong hoài niệm sâu sắc với Y Liên, chờ hừng sáng, mới nghỉ ngơi trong chốc lát.
Sáng sớm, trên cổng thành Dân Châu truyền đến một hồi tiếng đàn du dương, cửa thành mở ra giống như ngày hôm qua, mấy lão nhân quét sân tại cửa, trong thành, dân chúng như cũ bắt đầu một ngày mới.
Tố Nguyệt cỡi ngựa, đưa cháo khoai lang cùng ngô nóng hôi hổi tới, cộng thêm hai đĩa rau luộc, đều là món Di Sa thích ăn .”Công tử chậm rãi dùng!”
“Trở về, cám ơn nàng ——”
“Không cần khách khí!”
Tố Nguyệt vừa mới phi thân lên ngựa, một đám người liền vây quanh nàng.
“Người đâu, bắt nàng lại cho ta!” Điền Chí Tân ra lệnh một tiếng, mười mấy quân sĩ xông về Tố Nguyệt, nhanh đến mức khiến Di Sa không kịp ngăn lại.
“Chậc chậc ——”
Con mồi đưa tới cửa, không có lý do không giết. Tố Nguyệt cười lạnh, trong tay nhiều thêm một cái xích sắt màu bạc, trên đỉnh xích sắc là một thanh đao tròn to cỡ bàn tay.
Không đợi những người này hiểu được, một trận tiếng động kỳ quái vang lên, đầu mười người rơi xuống đất. Đầu đỏ tươi, rơi phịch xuống đất, lăn vài vòng, bị lây màu vàng bụi đất, nhìn qua trông rất dữ tợn.
“Ngươi!” Điền Chí Tân không nghĩ tới Tố Nguyệt chỉ là một tiểu cô nương, ra tay thế nhưng ác như vậy. Dưới ánh mặt trời, trên xích sắt trong tay tố nguyệt Tố Nguyệt nhỏ xuống giọt giọt máu tươi, lóe ra ánh sáng khác thường.
“Ta có lòng tốt đến đưa chút cơm các ngươi báo đáp ta như vậy sao?” Tố Nguyệt không trốn, mà mười phần vững vàng ngồi trên lưng ngựa, đung đưa xích sắt trong tay, để cho giọt máu nhỏ xuống mặt đất, lưu lại một mảnh màu đỏ sẫm.
“Làm sao? Không phục sao? Vậy tiếp tục a!”
Điền Chí Tân phất tay, lại bị Di Sa ngăn cản.”Dừng tay! Đểcho nàng đi!”
Việc Di Sa mở miệng, hoàn toàn nằm trong dự kiến của Điền Chí Tân, quả nhiên hắn có quan hệ với Mộ Dung Thất Thất, nếu không sẽ không giúp đỡ người Bắc Chu. Như vậy”Để nàng đi ——”
“Đa tạ!” Tố Nguyệt giục ngựa trở về thành Dân Châu, đợi sau khi thân ảnh nàng biến mất, Điền Chí Tân mới đến trước mặt Di Sa: “Di Sa đại nhân, ngài có thể cho ta một lời giải thích hợp lý hay không, tại