
Quân Uyển thấy Phượng Thất Thất tới đây, lập tức thổi một tiếng huýt sáo vang
dội, sau đó nói với một nhóm người Phượng Thất Thất nghe không hiểu lời
nói..., đại khái là tiếng nói của Tường tộc. Nghe lời Cổ quân Uyển nói Tường tộc
già trẻ lớn bé đều hoan hôlên, mọi người dàn ra chừa một chỗ đất trống trãi, vỗ tay rồi hướng về phía
Phượng Thất Thất cười, còn cóngười bắt đầu ồn ào.
"Tiểu Uyển, ngươi mới vừa nói cái gì a?" Phượng Thất Thất có chút không giải thích được nhìn Cổ Quân Uyển cười khanh khách trên
mặt đất, lôi kéo tay Phượng Thất Thất, "Ta nói cho bọn họ
biết, ngươi làmột đại mỹ nữ một đại tài nữ, nhảy khiêu vũ đặc biệtđẹp. Cho nên tất cả mọi người hoan nghênh ngươi biểu
diễn đó"
"Ách ——" Phượng Thất Thất sửng sốt,
nàng đã bị Cổ Quân Uyển chuyển"Bán đứng"
"Thất Thất, khiêu vũ đi. Ta nghe Tấn Mặc nói ngươi khiêu vũ rất đẹp. Người tường tộc chúng ta thích nhất vũ điệu, nếu ngươi nhảy khiêu vũ đẹp mắt, tất cả mọi người sẽ thích ngươi!"
Cổ Quân Uyển đem Phượng Thất Thất kéo đến bên cạnh, lặng lẽ bổ sung thêm một câu,
"Dân tâm (lòng của người dân) a, Thất Thất ngươi phải nhớ muốn giải
cổđộc cho Phượng Kiêu phải làm cho tất cả mọi người thích các ngươi mới được. Thấy không, người ngồi bên kia là trưởng lão! Cho dù các ngươi có thể quá tam quan (qua ba cửa ải), trưởng lão phản đối cũng không có thể giải cổ độc cho Phượng Kiêu. Tường tộc không phải
làcha ta định đoạt, cái gì cũng phải do mọi người biểu quyết bỏ phiếu mới được ! Chớ xem thường những người này, bọn họ đều có quyền biểu quyết !"
Cổ Quân Uyển giải thích, để cho Phượng Thất Thất bắt đầu hiểu cái dân tộc thú vị này không phải khủng bố giống như trong
truyền thuyết như vậy. Tường tộc am hiểu dùng cổ độc, ở trong lòng mọi người cổ độc làmột loại sinh vật vô cùng kinh khủng, cho nên sự tồn tại của Tường
tộc cũng rất thần bí, làm cho người ta nghe liền cảm thấy sợ.
Nhưng đi tới Bách điểu Sơn, hơn nữa sau khi trải qua khoảng thời gian ngắn tiếp
xúc, Phượng Thất Thất phát hiện người tường tộc thật ra vô cùng nhiệt tình hiếu khách, bọn họ đãi khách bằng phương thức trực tiếp lại đơn giản, đó chính là sự thuần phác của dân tộc thiểu số.
Phượng Thất Thất biết Cổ Quân Uyển muốn giúp
mình. Nàng là Đại tiểu thư tường tộc, lại quen thuộcđặc điểm của người tường tộc, nghĩ đến sự tán thành cùng ủng hộ của người
tường tộc, nhất định phải dùng phương thức biểu diễn mà bọn họ thích.
"Nếu như vậy, ta đây sẽ khiêm nhường!" Phượng Thất Thất nhẹ
giọng nói thầm mấy câu bên tai Cổ Quân Uyển, Cổ Quân Uyển gật đầu lia lịa.
Phượng Thất Thất một thân màu đỏ, trong tay kéo một cái Hồng sa. Còn Cổ
Quân Uyển lui ra, từ trong tay một nam tử nhận lấy dùi trống, một mặt hướng
về hai người ôm đại cổ xù xì mà gõ lên tiếng: "Đông —— đôngđông đông —— đông ——"
Tiếng trống vang lên, trên sân an tĩnh lại, mọi ánh mắt tập trung trên người hồng y nữ tử trên
cái sân kia .
Ánh trăng toả sáng bao phủ Phượng Thất Thất,
nàng bận váy hồng như phủ một tầng màu bạc sa.
"Đông —— đông đông đông —— đông ——"
Phượng Thất Thất theo nhịp trống, trong tay quơ Hồng sa nàng nhảy vọt lên,
giống như Tiên Tử dưới ánh trăng. Tiếng trống kịch liệt của Cổ Quân Uyển
giống như trống trận đều không hề khác nhau, tiết tấu kịch liệt làm đông đông phấn chấn lòng người.
Cả điệu nhảy, không có bất kỳ âm nhạc phụ trợ nào, có chẳng qua là âm cổ (âm nhạc cổ) mạnh mẽ. Phượng Thất Thất giống như
một nữ thần chiến tranh, đem loại cảm giác tình cảm giác mãnh liệt này biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn. Vốn là cô gái tính tình nhu mì lại xinhđẹp, nhưng Phượng Thất Thất
lại có thể cứng rắn mà vượt qua khó khăn, hành động kiên cường làm tiếng trống tăng thêm
nhân tố nhu hoà.
Minh Nguyệt Thịnh nhìn Phượng Thất Thất, không
biết nên dùng tiếng nói như thế nào để diễn tả tâm tình mình lúc này .
Đại khái, điệu nhảy cũng như nội tâm bên trong của Phượng Thất
Thất sao! Kiên cường ở bên trong, mang theo sự nhu hoà tựa như
tính cách của nàng, kiên cường lại không mất sự nữ tính vốn có, hết thảy đều là phẩmđức tốt đẹp. Khiêu vũ như vậy, người như vậy làm sao mà người ta không yêu? Không thích đây.
Cùng tâm tình của Minh Nguyệt Thịnh, dân
chúng tường tộc cũng bị vũ đạo của Phượng Thất Thất hấp dẫn một cách sâu sắc. Người
này cực kì xinh đẹp màlinh hồn trong vũ đạo của nàng càng giống tính cách của dân tộc tường tộc.
Bọn họ sinh tồn trên mãnh đất này từ bao nhiêu đời nay, dùng phương thức của bọn họ chống
chọi cùng thiên nhiên, ở chỗ này cắm rễ (sinh sống lâu), kiên cường mà sống
sót, rất nhiều người vì vũ đạo này của Phượng Thất Thất mà tìm thêm được người đồng cảm, càng nhiều người bắt đầu gõ trống trong tay, đi theo tiết tấu của Cổ Quân Uyển, cùng Phượng Thất Thất
phối nhạc.
Rung động, đây là cảm giác mà Phượng Thất Thất mang đến cho Cổ Đức. Dọc theo con đường này Phượng Thất Thất cho Cổ Đức cảm giác nàng là một côgái ôn nh