80s toys - Atari. I still have
Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212855

Bình chọn: 9.5.00/10/1285 lượt.

nhẹ đầu của nàng, thân mật hỏi, "Long nhi thích người như

thế nào? Ta tìm tới cho con!"

"Ta thích ngươi!"

Phượng Hoàng Tiểu chủ từ trước đến nay vẫn vừa trực tiếp vừa tự nhiên như vậy,

ta còn nhớ được, lúc nàng lần đầu tiên nói như vậy, Tiên Hoàng đầu tiên làsửng sốt, sau đó phá lên cười, "Long nhi, ta già rồi."

Tiên Hoàng nói như vậy, để lộ ra liễu hai tầng ý tứ. Thứ nhất, người đã biết Phượng Hoàng Tiểu chủ mến mộ mình; thứ hai, người sẽ

không tiếp nhận tình cảm của Phượng Hoàng Tiểu chủ .

Trả lời như vậy, Phượng Hoàng Tiểu chủ thông

minh như vậy người như thế nào không biết, nhưng câu trả lời của nàng càng làm

cho người kinh ngạc, "Minh Nguyệt Thịnh, ta sẽ không từ bỏ!"

Nếu có người hỏi ta, khi hai người ý chí đều kiênđịnh, đụng vào nhau, sẽ phát sinh cái gì? Ta sẽ nói

cho hắn biết, vậy sẽ là một cuộc khảo nghiệm Tâm và tình, phải chạy Ma-ra-tông chạy cự li dài,

phải. . . . . . Thiên băng địa liệt( trời long đất lở)!

Thời điểm Lễ trưởng thành Phượng Hoàng Tiểu chủ mười sáu tuổi, ta

lần nữa lại nhìn thấy Phượng Thất Thất. Nàng và Phượng Hoàng Tiểu chủ đứng chung một chỗ, thế nhưng không phân biệt được tuổi tác, người không biết còn có thể cho là các nàng là một đôi tỷ muội sinh đôi.

Cùng tới với Phượng Thất Thất, còn có trượng phu và nhi tử của nàng. Cả nhà bọn họ, đoàn tụ trong cungđiện của Tiên Hoàng.

Có thể nhìn thấy Phượng Thất Thất, Tiên Hoàng

thật sự cao hứng, cả buổi tối, nụ cười trên khóe miệng của Tiên Hoàng chưa từng

dừng lại, tình cảnh này rơi vào trong mắt Phượng Hoàng Tiểu chủ, hiển nhiên trở

thành một loại đau đớn.

Đêm đó, Tiên Hoàng uống rượu say, ta ở bên cạnh

hầu hạ. Đêm khuya, Phượng Hoàng Tiểu chủ đột nhiên tới đây. Nàng mặc đơn bạc, nằm ở bên cạnh Tiên Hoàng, ta kinh

ngạc đến nỗi suýt kêu ra tiếng, thế nhưng nàng lại điểm huyệt của ta, khiến cho ta không cách nào

nhúc nhích.

"Người tại sao lại không thể nhìn ta nhiều

hơn một cái đây? Chúng ta chẳng qua là hơn kém nhau 26 tuổi mà thôi! Tại sao người không chịu tiếp nhận ta?"

Phượng Hoàng Tiểu chủ rúc vào trong ngực Tiên

Hoàng đang say rượu, còn giống như một hài tử đáng thương, hình dáng của nàng cùng thanh âm rưng rưng, khiến cho ta nghe thấy cảm thấy đau lòng.

"Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh Quân đã già. Nhưng là, ta không quan tâm, ta một chút cũng không để ý!"

Thời điểm Phượng Hoàng Tiểu chủ muốn hôn Tiên Hoàng, Tiên Hoàng mở

mắt, ngăn lại hành động "Hoang đường" của nàng.

"Long nhi, trong lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có mẹ của con. Nàng là người ta thích cả nhất, cũng là cô gái duy nhất ta yêu. Con

từng hỏi ta, vì sao hậu vị lại bỏ trống, nhớ không. Hiện tại ta cho con biết,

ta từng hứa hẹn mẹ của con, hậu vị luôn luôn giữ lại cho nàng."

"Long nhi, con ở trong mắt ta, chỉ là một hài tử. Ta không thể cùng mẹ của con ở

chung một chỗ, nhưng tađối đãi với con và ca ca ngươi của con giống như đối đãi với hài tử của ta, ta đối với con chỉ là thương yêu, chứ không phải là tình yêu nam nữ."

"Long nhi, con nên tìm một người nam tử

trẻ tuổi thương yêu con, mà không phải là quyến luyến không muốn xa rời ta!"

Lời nói của Tiên Hoàng..., đối với Phượng Hoàng Tiểu chủ mà nói, ta cảm thấy hơi tàn nhẫn một chút. Bảo bối

kia được Tiên Hoàng nâng niu trong lòng bàn tay, trong trí nhớ của ta lần đầu tiên rơi nước mắt.

"Ta biết ngươi yêu say đắm mẹ của ta, nhưng ta sẽ không từ bỏ. Nơi này

của ngươi có ta!" Phượng Hoàng Tiểu chủ đem tay đặt lên trên ngực của Tiên Hoàng, "Trong lòng trong mắt

của ngươi đều có ta, ngươi có thể nói để lừa gạt ta, nhưng là ngươi không thể lừa được chính mình!"

Nói xong lời này, Phượng Hoàng Tiểu chủ nhanh

chân chạy ra ngoài.

"Long nhi ——" Nếu là trước kia, Tiên Hoàng nhấtđịnh sẽ chạy ra ngoài đi tìm, ban đêm, trên đường giólớn, Phượng Hoàng Tiểu chủ lại chân trần, Tiên

Hoàng có lo lắng nàng. Nhưng lúc này đây, Tiên Hoàng chỉ làkêu một tiếng nhũ danh của Phượng Hoàng Tiểu chủ, cũng

không có đuổi theo nàng.

"Phúc Nhĩ, ta làm như vậy, có phải sai lầm rồi hay không?"

Tiên Hoàng hỏi ta, chỉ là ta bị điểm huyệt, không cócách nào lên tiếng. Mặc dù sau khi giải huyệt, vấn đề này ta cũng không có cách nào trả lời Tiên Hoàng. Dùsao ta không

phải là người trong cuộc, không có ở trongđó, không cảm nhận được tư vị ở trong đó, tự nhiên không dễ nói chuyện.

Sau đêm đó, Phượng Hoàng Tiểu chủ lưu lại một

phong thư rồi ra đi không lời từ biệt. Trên thư chỉ nói lànàng muốn đi du lịch đại lục, để cho mình trưởng thành, ta nhìn thấy rõ ràng ở trên mặt Tiên Hoàng một loại cảm xúc gọi

là tê tâm liệt phế.

Thời gian sau đó, Phượng Hoàng Tiểu chủ cứ ba ngày sẽ đưa thư tới. Vẫn kiểu chữ Tiên Hoàng quen thuộc

như xưa, nội dung đơn giản là nàng đi nơi nào, nhìn thấy cái gì, chỉ là ở cuối mỗi phong thư, Phượng Hoàng Tiểu chủ

cũng sẽ viết lên một câu, "Chờ ta trở lại" .

Chuyện như vậy vẫn kéo dài một năm, đột nhiên, Phượng Hoàng Tiểu chủ không còn có gửi thư, vẫn đợi thật lâu, cũng không có thư tới.

Đoạn thời gian kia, ta rõ ràng có thể nhận thấy được Tiên Hoàng không thích hợp. Thời đ