
ẽ, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay đang cố gắng chống cự vô ích
của nàng, khẽ kéo để lộ ra hai bầu ngực cao vút, nàng càng giãy giụa làm chúng càng thêm đung đưa, khiến cho người ta phải mất hồn.
Đôi mắt chứa đầy sắc dục quan sát bầu ngực của nàng, khiến nàng cảm thấy khó chịu: “Buông ta ra. . . .”
“Tay của nàng thật phiền phức. . . .” Nói xong, hắn giật sợi dây buộc màn ngủ xuống, trói tay của nàng lên trên đỉnh đầu.
“Không! Dừng tay lại. . . .” Mẫn Mẫn gấp gáp kêu to.
Tô Đồ nhìn tiểu bạch thỏ đã bị hắn trói, mặc hắn muốn làm gì thì làm: “Yên tâm! Chỉ cần nàng nếm thử cảm giác này một lần, bảo đảm sẽ nghiện. . .
.”
“Buông ta ra! A . . .” Tô Đồ sử dụng cả tay và miệng, trong miệng Mẫn Mẫn chỉ có thể phát ra một tiếng duy nhất.
Tô Đồ dùng lưỡi vẽ một vòng xung quanh nụ hoa của nàng, cảm giác tê dại
khiến toàn thân nàng như có một dòng nước ấm xâm nhập, khiến nàng không
chịu được mà điên cuồng lắc đầu, giãy giụa thân thể.
“Thật là
đẹp. . . .” Tô Đồ yêu thích không thôi, miệng không ngừng hành hạ nụ hoa của nàng, hắn bú một cách tà ác, khẽ cắn nhẹ nụ hoa, bàn tay cũng không ngừng xoa bóp bên còn lại.
“A . . . ưm . . .” Một loại cảm giác kích thích Mẫn Mẫn phát ra tiếng rên rỉ.
Sau đó, nụ hôn của hắn càng thêm càn rỡ mà trượt xuống, âm thanh rên rỉ của Mẫn Mẫn càng lúc càng cao, lúc hắn trượt tới vùng cấm địa của phái nữ,
cũng không thèm để ý tới nàng đang kháng nghị mà tách hai chân của nàng
ra, nhìn thẳng vào vùng đất bị một màu đen bao phủ.
Bị hắn nhìn thẳng như vậy, Mẫn Mẫn xấu hổ muốn chết: “Không. . . đừng nhìn. . . không muốn. . . .”
Đối với sự van xin của nàng, Tô Đồ chỉ cười khẽ, ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào tiểu hạch của nàng.
Nàng sung sướng rên lên một tiếng: “Ah. . . đừng . . . a . . .”
“Xem ra nàng cũng không ghét ta chạm vào nàng. . . .” Hắn tự nhiên vạch ra
đám lông đen rậm, quả nhiên đã nhìn thấy nơi tư mật của nàng.
“A . . . ưm . . .” Mẫn Mẫn chưa từng trải qua cái cảm giác này, tuy thống
khổ nhưng cũng rất thoải mái, khoái cảm cứ không ngừng dâng lên.
Nhìn nàng đã nhiễm dục vọng, ra sức vặn vẹo thân thể, Tô Đồ vô cùng vui vẻ: “Thế nào? Cảm giác này có thoải mái không?”
Mẫn Mẫn không có cách nào lên tiếng phản bác, khi hắn cúi đầu, dùng lưỡi
liếm vào chốn đào nguyên thì khoái cảm mãnh liệt lại bao trùm nàng trong nháy mắt.
“ A a. . . dừng lại. . . .” Cảm giác vô cùng thoải
mái ở bên dưới khiến cho nàng không có cách nào khống chế được mà cong
người lên, lại càng dạng chân to ra để cho hắn mặc sức mà xâm nhập vào
vùng cấm địa.
Tô Đồ mút lấy mật ngọt nàng tiết ra, hưởng thụ thân thể bởi vì hưng phấn mà trở nên ướt át của nàng: “Nàng thật nhạy cảm . . . thật ướt . . . ừm . . .”
“H a a. . .” Mẫn Mẫn dùng sức thở mạnh. Không hiểu tại sao, khi hắn trêu chọc nàng, nàng lại càng trở nên dâm đãng . . . .
Hắn cho ngón giữa vào trong thăm dò: “Trời ạ! Nàng thật chặt . . . .” Hắn
cảm thấy ngón giữa của mình bị nàng hút chặt, lại tưởng tượng đến lúc
mình tiến vào cơ thể nàng khiến cho nửa người dưới của hắn cảm thấy
trướng đau.
“A a . . .” Ngón tay của hắn bắt đầu chuyển động, khiến Mẫn Mẫn phát ra âm thanh mất hồn.
“Ừm. . . thật chặt, thật ướt. . . .” Tô Đồ cảm giác được thủy triều trong cơ thể nàng đang bắt đầu tràn ra, ái dịch nóng bỏng không ngừng chảy ra
ngoài.
“A a . . . ưm. . .” Động tác của hắn cứ từ từ chậm rãi bức nàng phát điên, nàng không thể chờ thêm nữa, đành nhấc cao mông, tựa
như muốn tay hắn nhanh hơn một chút.
“Thế nào? Không chịu nổi rồi sao?” Hắn rút tay ra, cũng không nhịn được nữa mà cởi bỏ quần áo của
mình, vội vàng muốn tiến vào trong cơ thể của nàng.
Hắn rời khỏi
khiến cho Mẫn Mẫn có cảm giác mất mát, nhưng đến khi một vật to lớn cứng rắn khác tiến vào thì nàng lại đau đớn hét to.
“Đau quá! A ——”
Tô Đồ thoải mái rên nhẹ lên một tiếng, hắn bị nàng hút vào rất chặt, dòng
nước ấm trong cơ thể nàng thấm ướt nam căn của hắn, cái loại cảm giác
mất hồn không thể giải thích đó khiến hắn không nhịn được mà chuyển động nhiều hơn.
“. . A a a . . .” Mẫn Mẫn bị thống khổ xen lẫn sung sướng bao trùm.
Hắn thoải mái rút ra rồi lại nhấn vào bên trong người nàng, khiến dịch lỏng ướt át bên trong cơ thể nàng càng lúc càng tiết ra nhiều hơn.
“A. . . ưm . . .” Cảm giác thống khổ từ từ biến mất, thay vào đó là cảm giác thoải mái và sung sướng.
Tô Đồ cởi trói cho nàng rồi lại cúi người mãnh liệt hôn nàng, bên dưới lại không ngừng đẩy mạnh, Mẫn Mẫn được cởi trói lại không tự chủ được mà ôm cổ hắn, môi và lưỡi cùng nhau dây dưa.
Hắn càng ra sức đẩy mạnh vào tiểu huyệt của nàng, hai chân nàng vòng lên hông hắn.
Tô Đồ hài lòng cười khẽ: “Phản ứng của nàng rất tốt!”
“A a a . . h a a ~. . .” Mẫn Mẫn nhắm mắt rên rỉ.
Bị tên nam nhân này ức hiếp, nàng nên cảm thấy tức giận mới phải, thế
nhưng nàng lại không hề cảm thấy tức giận chút nào, ngược lại chỉ có cảm giác thật thoải mái. . . .
Nàng mơ màng nhìn nam nhân đang đè
trên người mình, vóc người to lớn, cánh tay cường tráng. . . Từ từ ngước lên trên, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng.
Toàn thân hắ