Snack's 1967
Quyết Ý Đi Cùng Anh

Quyết Ý Đi Cùng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323410

Bình chọn: 8.00/10/341 lượt.



"Được rồi, về Quyển Nhĩ, cứ để chú nói." Ông Lục Đĩnh gác máy.

Nhưng bốn người lớn bàn tới bàn lui, cho tới khi Quyển Nhĩ đi vẫn không biết nên nói với cô như thế nào mới khiến cô không buồn.

Tâm tư của con gái, họ có thể nhìn ra. Ba mẹ Cao Mạc thậm chí còn

kích động hơn cả ba mẹ Quyển Nhĩ, trong lòng họ đều biết, thông gia tốt

thế này, chỉ sợ kết không thành.

Vì thế việc Cao Mạc ra đi không lời từ biệt, trách nhiệm chủ yếu

thuộc về bốn người lớn trong nhà không thể mở lời, chứ không phải ý của

anh.

Tối hôm đó khi gọi điện về nhà,Quyển Nhĩ đã được biết tường tận sự

việc. Đến lý do này cũng không thể trách, Quyển Nhĩ cảm thấy mất phương

hướng, không biết nên làm thế nào. Không thể trách anh đột nhiên bỏ đi,

không thể trách ba mẹ không nhẫn tâm nói với cô, vậy thì phải trách ai?

Chỉ có thể trách chính mình. Trách mình đã làm hỏng mọi chuyện. Trách

mình đã khiến một Cao Mạc tốt như thế, vì giận mà bỏ đi. Đúng thế, đúng

là bị cô làm cho tức giận mà bỏ đi. Nếu không, anh muốn làm gì, cũng

không bao giờ có chuyện cô là người biết cuối cùng. Nếu không, bằng mọi

giá anh cũng sẽ để lại lời nhắn, không bỏ đi đột ngột, quả quyết như

thế.

Đinh Mùi nhìn đám người đông đúc chen chúc trước sau trên bờ đê, không nén được thở phào một tiếng. Nhiều người như thế này mà cuối

cùng vẫn nhét được lên một chuyến xe kéo tới tận đây, không thể không

thán phục tinh thần chịu khó chịu khổ của mọi người.

Lúc này vừa kết thúc xong bữa cơm liên hoan, là thời gian hoạt động

tự do. Đinh Mùi nhìn Quyển Nhĩ đang đứng cách anh không xa và hình như

cũng có cùng tâm trạng tự nhiên thấy vui hơn, "Sao không bơi thuyền với

mọi người?".

"Em muốn giữ lại chút sức để lúc về còn chen lên xe!" Quyển Nhĩ đặt

túi đang mang xuống phía sau, gối lên đó, nghỉ ngơi mới là điều cần

thiết! Đột nhiên nhớ ra điều gì, cô bới tung chiếc túi lên lấy ra một

thứ ném cho anh, "Cho anh".

Thứ mà Quyển Nhĩ cho Đinh Mùi là cây xúc xích La Tư Dịch chuẩn bị cho cô. Vừa rồi, hai người sắp xếp cho các bạn xong mới ra ăn, lúc ấy bát

đũa đã ngổn ngang rồi. Mặc dù Đinh Mùi là một người không quá chú trọng

vấn đề vệ sinh, nhưng anh có một tật nhỏ là không thể ăn nổi đồ thừa.

Bình thường đi ăn cơm, anh chỉ ăn vài miếng đầu, sau đó hầu như không đụng đũa gắp thức ăn nữa, chỉ uống và ăn cơm trong bát của mình.

Vì thế, những món ăn ngon mà hai người dày công chọn lựa hôm nay, đối với anh mà nói, chỉ có thể nhìn, không thể ăn. Lục Quyển Nhĩ quen anh

lâu như vậy, cũng hiểu ít nhiều về anh. Thấy anh không mang theo gì,

cũng không ăn gì, nghĩ chắc chắn là rất đói, vì thế mới quyết định làm

từ thiện, cung cấp cho anh thức ăn dự trữ của mình.

Đinh Mùi bắt lấy, chỉ là một cây xúc xích nhỏ như ngón tay cái, dài khoảng một gang tay, là loại xúc xích bỏ túi nhỏ nhất.

"Còn cái nào nữa không?" Đói thì đói thật, nhưng ăn thứ bé tí này vào, lại kích thích dạ dày tiết dịch vị, có khi còn đói hơn.

Quyển Nhĩ nhắm mắt lại, "Hết rồi, tìm người khác xin đi".

"Người khác".

"Chẳng phải anh đưa theo rất nhiều người đấy sao?"

Đinh Mùi lập tức bóc chiếc xúc xích ra, cúi đầu uể oải ăn, không nói

thêm gì nữa. Đúng thế, việc vượt quá quân số ngày hôm nay, anh phải chịu phần lớn trách nhiệm. Sau khi đi khắp một vòng các ban, hiệu quả thu

được hoàn toàn trái ngược với mục đích ban đầu, quân số còn tăng thêm,

đa phần là nhân sự mới ở các ban. Hơn nữa, bọn con gái lại còn nũng nịu, yểu điệu, không biết thật giả thế nào nhưng khiến anh khó lòng từ chối.

Trên xe, Tăng Nghị thì thầm với anh, "Nhờ cậu, buổi du xuân ngày hôm

nay thật đầy đủ thanh sắc". Cậu ta lại còn cố ý nhấn mạnh từ "thanh" và

"sắc", trên xe chốc chốc lại có tiếng la hét om xòm của bọn con gái, phụ họa cho nụ cười đểu cáng của anh ta, kiểu như hai bên cùng có lợi.

Nhưng nụ cười của Tăng Nghị nhanh chóng tắt ngấm. Mục tiêu của anh ta là được đứng bên cạnh Lục Quyển Nhĩ, bảo vệ Quyển Nhĩ cả hành trình dài

như thế cũng đáng là một giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân. Không ngờ Đinh Mùi kiên quyết đứng chắn trên con đường tiến về phía trước của cậu ta,

bất kể là cậu ta nói thẳng hay là ngầm ra hiệu, anh đều kiên định không

nhường bước.

"Cậu làm gì thế, anh em lần này rất nghiêm túc đấy, giúp đỡ một chút

đi." Tăng Nghị bất đắc dĩ, đành mở miệng năn nỉ. Cậu ta cũng muốn nhân

cơ hội này bày tỏ thái độ, tìm được người ủng hộ, việc sẽ thuận lợi hơ

"Không được."

"Hả? Cậu đúng là chẳng ra gì. Hồi nhỏ cũng chỉ biết ăn không kem nhà

mình." Bà của Tăng Nghị hồi đó bán kem ở đầu ngõ, mỗi lần nhìn thấy Đinh Mùi, đều tươi cười đưa cho cậu một cái.

"Nếu bà của cậu muốn đi qua, mình sẽ không cản." Ý của anh rất rõ ràng: Là cậu thì đừng hòng.

"Hứ, giờ mới biết cậu thích lo chuyện của người khác đấy." Giọng Tăng Nghị không quá cao, quen Đinh Mùi đâu mới chỉ ngày một ngày hai, biết

thừa nếu tính bướng của Đinh Mùi mà nổi lên, thì không ai có thể xin xỏ

được.

"Sao lại là chuyện của người khác, đấy là người của tôi!" Đinh Mùi

tùy tiện đáp trả một câu, nói xong mới nhận ra câu đó có phần không hợp

lý. Lục Quyển