
.”
“Bị trật chân sao?”
“Không biết, dù sao hai chân cũng giống như bị lửa đốt vậy.”
Thấy nàng nói rất nghiêm trọng, Cổ Vưu Chấn lập tức ngồi xổm xuống thuần
thục cởi một chân giày của Cận Liễu Liễu ra, cẩn thận xem xét một lát,
nói: “có rất nhiều mụn nước, tuy nhiên cũng chỉ bị trầy da mà thôi,
xương cốt không có việc gì.”
“Nga.” Cận Liễu Liễu tội nghiệp nhìn hắn: “Nhưng mà rất đau.”
Cổ Vưu Chấn do dự một chút, đứng lên ôm lấy nàng đi đến bờ sông, rồi tự
mình ngồi xổm xuống để cho Cận Liễu Liễu ngồi trên đùi hắn.
“Phu quân, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi không phải rất đau sao? Ta rửa sạch vết thương cho ngươi rồi mới bôi thuốc được.”
“Cám ơn phu quân.” Nhất thời Cận Liễu Liễu cười tươi như hoa, cả khuôn mặt sáng bừng lên dưới ánh trăng.
Cổ Vưu Chấn giúp nàng rửa sạch hai chân, rồi lấy kim sang dược từ trong
túi ra bôi lên vết thương cho nàng, sau đó lại xé lấy hai miếng vải nhỏ
trên áo mình bọc hai chân nàng lại, nhẹ nhàng mang tất vào giúp nàng,
nhét vào trong đôi giày thêu đã sắp rách kia.
Cận Liễu Liễu nói lời cảm tạ xong, lại nói: “trước kia khi ta còn ở nhà đi vài ngọn núi giầy và chân cũng không sao cả.”
” Trước kia ngươi đi giày vải lại phải đi lại cả ngày. Hiện tại mỗi ngày
ngươi sống an nhàn sung sướng lại đi loại giày thêu mềm mại này đương
nhiên đi được vài bước đã bị thương.”
Cận Liễu Liễu bừng tỉnh
đại ngộ nhìn Cổ Vưu Chấn bằng ánh mắt sùng bái, hắn lại phát hỏa nói:
“Chuyện này chỉ cần là người biết suy nghĩ đều biết, hiểu không!”
“Nga.” Cận Liễu Liễu nhẹ nhàng nói, sau đó không thèm nhắc lại chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Cổ Vưu Chấn.
“Ngươi còn có sức đi không, ta cưỡi ngựa mang ngươi trở về.” Cổ Vưu Chấn sửa sang lại yên ngựa một chút nói.
Cận Liễu Liễu lại chần chờ, đứng lên: “Nhất định phải trở về sao sớm như vậy?”
Cổ Vưu Chấn nói: “Còn sớm? Ngươi cho rằng bây giờ là giờ nào?”
“Nhưng là trở về xong ta liền, ta sẽ không được gặp phu quân nữa.” Thanh âm
Cận Liễu Liễu càng lúc càng nhỏ câu cuối cùng cơ hồ nhẹ như gió thoảng
không nghe thấy .
Nhưng Cổ Vưu Chấn lại nghe thấy, chẳng những nghe thấy còn nghe rành mạch.
Trong lòng hắn tê rần cảm giác đau nhói như bị ngàn mũi kim châm.
Trầm mặc, một lúc lâu sau vẫn trầm mặc.
Cổ Vưu Chấn bỗng nhiên mở miệng: ” dọc theo đường tới đây ta đều đánh ký
hiệu cho dù chúng ta không quay về Ngọc Trúc cũng có thể tìm tới nơi
này. Ngươi nếu còn muốn ở bên ngoài ngắm trăng, vậy hãy từ từ chờ ngươi
khỏe lại đã.”
“Thật sao?” Cận Liễu Liễu nở nụ cười.
“Ân.”
Cổ Vưu Chấn dắt ngựa buộc vào thân cây gần đó, sau đó ở bờ sông tìm một
chỗ mặt cỏ mềm mại rồi bế Cận Liễu Liễu đi qua ngồi xuống.
Sau đó hắn lại đi xung quanh kiếm củi khô xếp thành một đống thả cây đuốc kia vào chỉ trong chốc lát đống lửa to đã bùng lên.
Hai người đều yên lặng không nói gì chỉ có thể nghe thấy thanh âm con sông
chậm rãi chảy xuôi, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cành cây bị nổ còn
có tiếng hít thở của hai người.
“Phu quân, ngươi còn nhớ lúc hai
người chúng ta trên đường tới kinh thành có một buổi tối chúng ta cũng
nhìn lên trời ngắm sao như vậy?”
“Ân, nhớ rõ.”
“Bất quá tối hôm đó mặt trăng không lên sao càng nhiều hơn. Hôm nay lại không giống thế.”
“Đúng vậy.”
“Thì ra phu quân cũng nhớ rõ.”
“Liễu Liễu, sau này đừng gọi ta là phu quân nữa. Nếu như bị người có tâm nghe thấy, chỉ sợ sẽ gây ra chuyện bất lợi cho ngươi.”
“Vậy nếu vào thời điểm chỉ có hai người chúng ta, ta có thể gọi ngươi là phu quân sao?”
Hắn trầm mặc.
“Liễu Liễu, ngươi ở vương phủ có sống tốt không?”
“Không thể nói rõ được. Bất quá Tam Nương đối với ta tốt lắm.”
“Ta cũng biết người tên là Hứa Tam Nương kia, hai mươi năm trước nàng là
được xưng tụng là nữ tử đẹp nhất kinh thành. Bộ dạng này của ngươi chính là nàng dạy dỗ sao?”
“Đúng vậy, phu quân ngươi thấy có đẹp không?”
“Đẹp lắm. Bất quá theo ý ta cho dù ngươi có trang điểm xinh đẹp thế nào cũng vẫn không phải là quỷ hồ đồ sao?”
Cận Liễu Liễu “Khanh, khách” cười, hai tay ôm lấy mặt Cổ Vưu Chấn: “Ai nói ta là quỷ hồ đồ? không phải ta chỉ lạc đường sao?”
“Đúng vậy, lạc đường mất vài bước chân lại còn đi xuyên qua toàn bộ cánh
rừng. Ta thấy trong thiên hạ nà, không thể tìm thấy ai lại lạc đường
giống ngươi.”
Mặt Cận Liễu Liễu đỏ lên, cũng không tức giận: “Ta cũng không giống phu quân cái gì cũng giỏi.”
Cổ Vưu Chấn nở nụ cười một chút thân thủ xoa xoa đầu nàng: “vừa rồi ngươi ở trong rừng một mình có sợ hãi không?”
“Cũng không phải, chỉ là trời quá tối ánh trăng cũng không rõ ràng làm hại ta vấp ngã mấy lần.”
“May mắn là không gặp phải mãnh thú, nếu gặp phải chó sói gia xem ngươi làm sao bây giờ.”
“Cái gì? Sói? cánh rừng này có sói?” người Cận Liễu Liễu run run, chỉ nghĩ đến đã thấy sợ.
“Bây giờ mới biết sợ? lần sau nếu gặp phải tình huống này xem ngươi còn có dám chạy loạn khắp nơi như thế hay không.”
“Về sau nhất định sẽ không nữa. Ta nào biết cánh rừng này có sói a!”
“Ngươi a, phải cẩn thận một chút với Mai phu nhân kia. Đối với người khác
không thể quá tin tưởng, đặc biệt mấy phu nhân khác trong trong vương
p