
ghe thấy một thanh âm truyền đến
từ phòng ngủ đầu kia, nhị thiếu phu nhân nhanh nhẹn tiêu sái bước đến
một bên, bảo trì một khoảng cách nhất định với Cận Liễu Liễu.
Lý
thị đêm qua vì ép buộc Cận Liễu Liễu, chính mình cũng phải thức khuê, vì thế dậy muộn nên đã tới chậm, trang điểm cũng lười nhác một chút.
Nàng không có tinh thần ngồi ở vị trí chủ thượng, tùy tiện nói mấy câu, liền phái hai người bọn họ tránh ra.
Cận Liễu Liễu tự nhiên là chạy đến viện của Cổ Vưu Chấn, nhị thiếu phu nhân chờ ly khai chủ phòng, cũng đuổi theo Cận Liễu Liễu, cùng nàng sóng vai mà đi.
“Mới vừa rồi đưa đồ vật cho muội, muội muội nhớ giữ lấy
cẩn thận xem xét, đối với chúng ta việc nữ tắc đó mà nói, không có gì so sánh được với biện pháp này dùng để giữ nam nhân.”
Nói xong, nhị thiếu phu nhân sợ bị người khác lời ra tiếng vào, rất nhanh liền cùng
Cận Liễu Liễu tách ra, rẽ vào chỗ rẽ nơi một hòn non bộ nhô ra, mang
theo nha hoàn rời đi.
Cận Liễu Liễu tuy rằng rất ngạc nhiên,
nhưng trải qua hôm qua, nàng đã muốn sợ Cổ Vưu Chấn, vì thế không để ý
nhanh chân chạy thẳng đến chỗ Cổ Vưu Chấn.
Đến nơi, Tiểu Liên vẫn như cũ là ở lại bên ngoài, chính mình tìm một chỗ tạm tránh đi.
Cổ Vưu Chấn vừa dậy một lúc, dẫn Ngọc Trúc ra rừng trúc phía sau sân luyện kiếm trêu chọc, thấy Cận Liễu Liễu đi thỉnh an hắn, hắn cũng không có
để ý tới, đợi đến lúc luyện kiếm xong, mới nhẹ giọng nói: “Đến đây? Lấy
một cái cái khăn tử đến đây, lau mồ hôi cho gia.”
Ngọc trúc đem
đã sớm chuẩn bị tốt khăn ướt đưa cho Cận Liễu Liễu, nàng nơm nớp lo sợ
tiêu sái đi qua, lau mồ hôi cho hắn, lại khiến mình chảy mồ hôi đầy đầu.
Cổ Vưu Chấn vừa cúi đầu nhìn xuống, thấy nàng mặt đầy phấn trân châu cùng
son, không vừa ý nói: “Về sau không được tô son điểm phấn!”
Nàng
nào dám không đáp ứng? Vội vàng cái khăn vừa lau mồ hôi cho Cổ Vưu
Chấn,ma sát ngay trên mặt mình, lại làm cho cái khăn trở nên loang lổ
nhem nhuốc.
Cổ Vưu Chấn đang định phát hỏa, lại bị Ngọc Trúc
giành lên tiếng trước: “Tam thiếu phu nhân, đưa khăn cho tại hạ đi, tại
hạ sẽ đưa cho phó dịch giặt.”
Cổ Vưu Chấn “Hừ” một tiếng, vẫy vẫy tay áo nghênh ngang bước đi. Ngọc Trúc cũng đi theo, còn nhắc nhở Cận
Liễu Liễu động tác mau một chút.
Mắt nhìn thoáng qua, ánh mắt hắn lại chú ý tới hai tay Cận Liễu Liễu.
Trên tay còn có dấu vết bỏng chưa khỏi hẳn, chắc là tân thương, nhưng tam
thiếu phu nhân sớm nhất cũng là đêm qua rời đi mới bị thương, có biện
pháp gì có thể làm miệng vết thương tốt nhanh như vậy đâu?
“Tam
thiếu phu nhân?” Ngọc Trúc đang muốn mở miệng hỏi, nhưng lời nói vừa đến miệng lại nuốt trở vào, sửa lời nói: “Nhanh một chút đuổi kịp thiếu gia đi.”
Một ngày này Cận Liễu Liễu vì Cổ Vưu Chấn mài mực nửa ngày, mất một canh giờ đấm lưng, phạt quỳ một canh giờ, lại phải đọc sách hai canh giờ, trung gian cơ hồ không có gì tạm dừng, thẳng đến thời gian
bữa tối, nàng mới được ân chuẩn ra phòng ngoài ngồi ăn cơm.
Tiếp
theo lại là tới chỗ Lý Thị, vẫn làm giống một ngày trước như bình
thường, đoan đoan chính chính giơ một ngọn nến cho nàng, hôm của nàng
càng mỏi mệt hơn hôm trước, miệng vết thương trên hai tay cũng tăng thêm không ít.
Chờ nàng trở lại trong phòng mình, thầm nghĩ muốn lên
giường ngủ ngay, lại bị Tiểu Liên túm lại, pha một thùng nước tắm to,
cho nàng tắm rửa.
Nàng mơ mơ màng màng cởi xiêm y, trong lòng lại rơi ra một món đồ vật.
Nha, là buổi sáng nhị thiếu phu nhân đưa cho nàng.
Cận Liễu Liễu còn nhớ rõ, dì Hai nương nói, chỉ cần nàng học theo cái này,
có thể làm cho Cổ Vưu Chấn đối tốt với nàng. Vì thế, nàng thực cảm thấy
hứng thú cầm lên xem.
Đây là một cuốn sách dày, ước chừng to bằng hai bản giấy lớn, bên trên vẽ rậm rạp rất nhiều hình người nhỏ.
Trong phòng ánh sáng không tính là tốt, Cận Liễu Liễu bảo Tiểu Liên châm một ngọn đèn lên, để sát vào mới xem được.
Oa, trên này vẽ rậm rạp, tất cả đều là người quang thân mình không mặc quần áo, nhìn kỹ xem, mỗi một bức đều là một nam một nữ, dây dưa thành các
loại tư thế, không biết là đang làm những gì.
Cận Liễu Liễu chưa thấy qua loại sách này bao giờ, lại đọc được ba chữ viết bên trên: diễn xuân đồ.
Diễn xuân đồ?
Có ý tứ gì?
Đây căn bản không phải vẽ cảnh tượng mùa xuân a?
Nàng vẫn là không hiểu ra sao, hơn nữa trên bức tranh này lại tràn đầy hình
ảnh cả trai lẫn gái không mặc quần áo, trong lòng nàng không hiểu được
bao nhiêu, cái này sợ không phải cái gì đứng đắn đi.
Vừa định đem sách thu hồi đến, lại nghe thấy “Kẽo kẹt” một tiếng cửa phòng mở ra,
một bóng người bình thường lủi nhanh như gió đi vào, đánh mạnh vào người Tiểu Liên một chút, chỉ thấy Tiểu Liên bắt đầu gục xuống ngủ.
Cận Liễu Liễu vừa định kêu to, người nọ lại cười nói: “Đừng sợ, là ta.”
Nàng nhận rõ người tới, là Vân Thượng Phi, vì thế yên lòng.
Vân Thượng Phi đem tiểu liên nâng đến phòng ngủ hạ nhân xong, rồi quay lại, cười với Cận Liễu Liễu một cái thật tươi.
Cận Liễu Liễu trong tay còn cầm diễn xuân đồ, Vân Thượng Phi tò mò đoạt đi, liếc mắt xem một cái liền ngạc nhiên nói: “Tam thiếu phu nhân là đang
nghiên cứu